Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-02 12:55:19
Lượt xem: 13
Lâm Hàn khom lưng bế nó lên, áp lên mặt nó hít hà: “Ừm, thơm đấy, chúng ta đi ăn cơm nào.”
“Ấy, đây là bánh gì thế? Sao lại là màu xám?” Sở Dương cầm lên, cúi đầu nhìn: “Đây là cơm gì thế ạ?” Nó chỉ vào bát rồi quay sang nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn buông Đại Bảo Bảo xuống: “Đây là cháo bát bảo. Bên trong ngoài cho gạo thì còn có tất cả các loại ngũ cốc có thể nấu ăn cùng với táo đỏ hạt sen. Các con thử xem, ngon lắm. Bánh này còn bỏ thêm bột cao lương nữa.”
Trong lòng Sở Tu Viễn lấy làm run sợ: “Tiền của nhà chúng ta đâu?”
“Đều ở khố phòng cả.” Lâm Hàn vô thức nói.
Sở Tu Viễn: “Vậy sao ăn nổi cái này?” rồi cầm chiếc bánh màu xám ngắt lên.
Lâm Hàn không đáp mà hỏi ngược lại: “Đã từng đọc “Hoàng đế nội kinh” bao giờ chưa?”
Sở Dương và Sở Ngọc cùng lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Hỏi cha con mà.” Lâm Hàn nói.
Rất tiếc rằng, Sở Tu Viễn cũng chưa.
“Trong “Hoàng đế nội kinh” có nói, ngũ cốc vị dưỡng, tức là giảng giải con người ta không thể chỉ ăn mỗi cơm trắng, thi thoảng cũng phải ăn ít ngũ cốc, như thế mới khó sinh bệnh.”
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn bảo: “Còn có câu hỏi gì khác không?”
Sở Tu Viễn chắc chắn không biết trong “Hoàng đế nội kinh” có câu này hay không, có cũng không dám nói, chỉ e để lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình.
“Không.” Sở Tu Viễn cười nói, “Ngày xưa chưa thấy nàng làm, bỗng dưng lại là cháu là bánh nên ta không khỏi giật mình thôi.”
Lâm Hàn: “Ngày trước đều là ăn lương thực cũ của năm ngoái thậm chí là năm trước, ta không muốn ăn lương thực cũ. Đồ hôm nay đều là đồ thu hoạch vụ hạ thu trong năm nay.” Nàng phát hiện Đại Bảo Bảo lựa hạt sen ăn: “Con thật biết ăn. Uống cho ngoan, uống xong sẽ dẫn con ra đằng sau tìm trứng.”
Sở Dương và Sở Ngọc cùng lúc buông thìa xuống.
Lâm Hàn vội nói: “Cũng dắt mấy đứa đi.”
“Mẹ, hài nhi không phải muốn nói cái này. Lão Hà nói con lợn nhà chúng ta còn to hơn con lợn nhà người ta nuôi hơn một năm, bao giờ thì thịt ạ? Con rất muốn thử thịt lợn không có mùi tanh hôi.” Sở Dương nói.
Sở Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, nương, con đợi không nổi rồi.”
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn khó hiểu: “Lợn là do nàng nuôi, nàng muốn thịt lúc nào thì thịt lúc ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-197.html.]
“Không để bệ hạ xem sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Tu Viễn suy nghĩ: “Không cần đâu. Bệ hạ không có cảm giác hứng thú đối với chuyện làm thịt lợn.”
“Bệ hạ không tin lợn sau khi thiến lớn rất nhanh.” Lâm Hàn nói, “Cũng không tin thịt lợn ta nuôi ngon.”
Sở Tu Viễn nhớ lại, Hoàng đế tỷ phu của hắn còn vì thế mà từng chê cười Lâm Hàn nghèo tới nỗi không ăn nổi.
“Ta hỏi bệ hạ.” Sở Tu Viễn lập tức bưng bát lên uống cháo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nhưng sau khi uống cháo, ăn bánh xong, Sở Tu Viễn cảm thấy người như thiêu như đốt, muốn đi tắm rửa nước lạnh.
Xưa giờ chưa từng xuất hiện loại tình trạng này, Sở Tu Viễn cứ tưởng hắn cũng sắp sinh bệnh nên vội vào trốn vào trong phòng, quấn chăn đệm để vã mồ hôi ra.
Một giờ sau, y phục bên trong của Sở Tu Viễn đã ẩm ướt hết, thay ra thì cả người thoải mái hơn nhiều, hắn còn tưởng cách thức thô sơ của mình hữu dụng nhưng lại hoàn toàn không phát hiện ra chân cẳng hắn ấm nóng không còn lạnh như trước nữa.
Lâm Hàn không trông ngóng lần này loại bỏ được cho hắn, cũng không phát hiện ra hắn và khi trước có gì khác.
Hôm sau, Sở Tu Viễn cùng với Hoàng đế Thương Diệu quyết định, ngày mười hai mổ lợn.
Ngày mười hai tháng mười hai, vào ngày nghỉ, Lâm Hàn vừa mới dẹp yên mấy hài tử nhốn nháo đòi xem mổ lợn thì Hoàng đế Thương Diệu đến, cùng tới còn có tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử quấn thành bọc tròn, cũng không trễ nải, nó vừa bước vào cửa đã khiến Sở Đại Bảo Bảo, cũng quấn thành bọc tròn giận tới nỗi nhảy dựng lên đòi cào cấu nó.
Tiếc rằng Sở Đại Bảo Bảo nhỏ hơn tiểu Thái tử hai tuổi, tiểu Thái tử lại cố ý chọc nó, mà nó nào phải đối thủ của tiểu Thái tử, bèn méo miệng đòi tìm nương.
Lâm Hàn đau đầu không thôi, dùng lý do nướng khoai lang cho tiểu Thái tử, xin tiểu Thái tử nhướng Đại Bảo Bảo một chút, tiểu Thái tử mới quay đầu đi tìm Sở Ngọc chơi.
Lâm Hàn lại hứa nấu chân giò kho cho Sở Dương món mà nó chưa từng ăn bao giờ, Sở Dương mới thôi cái ý nghĩ lén chạy ra xem mổ lợn.
Sở Dương ôm xúc cúc dỗ dành Đại Bảo Bảo đến phòng chơi. Lâm Hàn mặc áo choàng lên đi ra hậu viện bắt lợn.
Việc này vốn là việc tôi tớ làm, Lâm Hàn lo lợn kêu thảm thiết sẽ khiến hàng xóm tới nhà.
Tới hậu viện nàng đưa áo choàng cho Sở Tu Viễn, rồi xắn tay áo lên đi về phía chuồng lợn.
Thương Diệu không khỏi nói: “Sở phu nhân, lui xuống!”
“Không sao.” Lâm Hàn tóm lấy cây gậy trong tay Sở Mộc, rồi nhảy lên trên tường chuồng lợn.
Thương Diệu với mấy người Sở Tu Viễn vội vàng chạy đến, trông thấy Lâm Hàn phóng một gậy xuống, con vật khổng lồ nặng hơn hai trăm cân đổ ầm ầm xuống đất.
Hoàng đế Thương Diệu thở một hơi sợ hãi, đây còn là nữ nhân không hả.