Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 203

Cập nhật lúc: 2024-11-02 05:55:29
Lượt xem: 8

Lâm Hàn: “Hoàng hậu?”

“Đồ bán bên ngoài cũng không tốt bằng đồ trong cung, so với mua, nô tỳ cảm thấy Hoàng hậu càng thích mấy thứ trồng trong phủ chúng ta hơn.” Hồng Lăng nói.

Lâm Hàn cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngoại trừ Hoàng hậu, Sở Tu Viễn cũng không có thân nhân nào khác. Hắn là đại tướng quân, cũng không cần chúc tết đồng liêu, Hồng Lăng không nên không biết a.

“Ý ngươi là cha nương ta?” Lâm Hàn hỏi.

Hồng Lăng gật đầu: “Đúng vậy. Mâu thuẫn giữa ngài và Lâm thừa tướng người trong phủ biết, bệ hạ biết, dân chúng trên phố không biết. Chúng ta không thể bị người ta nắm chuôi được.”

Đi Lâm gia chúc tết phải mua đồ, mua đồ phải tiêu tiền, vừa nghĩ đến tiêu tiền cho người mình chán ghét, Lâm Hàn không hiểu sao lại thấy phiền não, nhìn thấy thịt kho tàu trên bàn vuông cũng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Lâm Trường Quân còn sống, lại không thể không đi.

Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đứng lên: “Dọn đồ ăn đi, ta sẽ hỏi Đại tướng quân.” Nàng lập tức đi về phía phòng ngủ.

Đại tướng quân đã ngủ ngáy o o, bị Lâm Hàn đánh thức, không đợi Lâm Hàn mở miệng liền nói: “Nàng cũng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, nghỉ ngơi đi.”

Lâm Hàn quả thực muốn cười: “Ta làm gì mà mệt mấy ngày?”

“Nhìn chằm chằm đầu bếp làm đồ ăn, dùng nước hương liệu nấu nội tạng heo, đầu heo các thứ, dù sao cũng rất nhiều. Phu nhân, nghỉ ngơi một lát đi, thật đấy.” Sở Tu Viễn nói xong lại lần nữa nhắm mắt lại.

Lâm Hàn rất muốn cho hắn một cái tát. Nhưng mà, trong lòng nàng bây giờ còn có Bảo Bảo, ra tay cũng không tiện, dứt khoát cởi giày cùng áo khoác của Đại Bảo Bảo ra, nhét hài tử vào trong n.g.ự.c Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn ôm hài tử tiếp tục ngủ.

“Cha ta tới rồi.” Lâm Hàn chậm rãi nói.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn chợt mở mắt ra: “Ai?!”

“Tỉnh rồi à?” Lâm Hàn cười hỏi.

Sở Tu Viễn lập tức biết bị lừa: “Phu nhân, vi phu thật sự rất mệt mỏi.”

“Ai bảo các ngươi ăn nhiều như thế.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn: “Là ngươi nói chỉ còn lại chút sườn kia, không ăn xong còn giữ lại ăn tết à?”

“Ta muốn giữ lại ăn tết đấy.” Đáng tiếc ngày tết trong cung quá bận rộn, hoàng đế Thương Diệu không rảnh ra ngoài, chỉ có thể g.i.ế.c heo trước.

Nhưng Lâm Hàn cũng không nghĩ tới chỉ trong vòng ba ngày đã ăn sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-203.html.]

Sở Tu Viễn ngồi dậy, phát hiện trong n.g.ự.c có thêm một tiểu hài tử, vội vàng đắp chăn cho hài tử: “Nàng rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không phải ta, là chúng ta. Mùng một Tết có phải đi chúc tết cha nương ta không?”

Sở Tu Viễn trong nháy mắt ngồi thẳng dậy: “Muốn đi...”

“Còn buồn ngủ sao?” Lâm Hàn hỏi.

Không buồn ngủ, chỉ có giật mình.

Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Có thể giống như lần trước đặt đồ xuống liền đi không? Lần này sợ là không được, mùng một bệ hạ dù bận rộn đến mấy cũng không có khả năng tuyên ta.” Trừ khi trời sụp đổ.

“Lễ mừng năm mới chàng tự chuẩn bị đi, ta vừa nghĩ đến việc phải mua đồ cho bọn họ, liền hận không thể đập hết đồ luôn.” Lâm Hàn nghĩ: “Qua đó rồi tùy cơ ứng biến.”

Sở Tu Viễn đồng ý, khóe mắt liếc qua thấy tiểu hài tử trên giường, trong lòng có một chủ ý.

Sáng mùng một tết, Sở Tu Viễn bảo Sở Mộc ở nhà trông chừng ba đệ đệ, cùng Lâm Hàn ngồi lên xe ngựa đi tới Lâm gia.

Lâm Hàn định đưa đồ cho người hầu rồi rời đi, nhưng mà, bọn họ vừa xuống xe Lâm Trường Quân cùng Lâm phu nhân đã tiến lên nghênh đón, so với lần trước còn nhiệt tình hơn, liên tục kéo Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn vào trong nhà.

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn ngẩn người một lúc, đợi phục hồi tinh thần đã bị hai người kia kéo vào trong nhà. Hai phu thê liếc nhau — vô sự hiến ân cần, không gian thì trộm, cẩn thận vẫn hơn.

Sở Tu Viễn vừa mở miệng nói với Thừa tướng, Hàn vương năm nay không trở về. Nhưng không đợi hắn nói xong, Lâm thừa tướng đã bảo, ngày tết không nói chuyện triều chính.

Lâm phu nhân cũng phụ họa tán thành.

Lâm Hàn càng cảm thấy chuyện không nhỏ, vừa xích ra xa khỏi Lâm phu nhân liền nói ba hài tử ở nhà nháo, bọn họ phải trở về.

Sở Tu Viễn nghe vậy liền tránh khỏi Lâm thừa tướng, không đợi hai người kia lại “nhào” lên, hai phu thê ỷ vào tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngồi lên xe ngựa hồi phủ, Lâm Hàn vẫn còn sợ hãi: “Bọn họ lại muốn làm gì?”

Sở Tu Viễn sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chật vật như thế, còn là ở nhà nhạc phụ của hắn nữa: “Chuyện không nhỏ.”

“Sẽ không đuổi theo chứ?” Lâm Hàn cuống quít vén rèm xe.

Sở Tu Viễn: “Không đâu. Tết nhất rồi, cho dù ông ta không cần thể diện cũng không thể đến nhà nữ nhi được.”

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Có phải cha ta phạm tội không?”

“Phạm phải chuyện lớn như vậy hơn phân nửa là bị người ta hãm hại. Nhưng bằng sự hiểu biết của ta đối với cha nàng, một người không làm được.” Sở Tu Viễn nói.

Loading...