Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:34:55
Lượt xem: 3

Lâm Hàn cười nói: “Vậy chúng ta thử xem nhé. Ồ, ngươi không phải là trưởng tử Sở Dương của Đại tướng quân, Sở Đại Bảo đây sao?” Nàng chỉ vào Tiểu Sở Dương nói.

Tiểu Sở Dương ngẩn người một chút, phản ứng lại cuống quít lắc đầu: “Ngài nhận nhầm người rồi, ta không phải Sở Dương.”

“Đúng là ngươi rồi.” Lâm Hàn chỉ vào Sở Ngọc: “Ngươi là Sở Nhị Bảo. Đó là Sở Bảo Bảo.” Nàng lại chỉ vào Đại Bảo Bảo nói.

Tiểu hài tử không cần suy nghĩ liền trả lời: “Ta là Đại Bảo Bảo!”

“Đồ ngốc.” Tiểu Sở Dương đánh một cái vào đầu cậu nhóc.

Tiểu hài tử đưa tay muốn đánh lại đại ca mình: “Mới không phải!”

“Đại Bảo Bảo, các con đi ra ngoài bán dưa, không thể nói mình là Đại Bảo Bảo được.” Lâm Hàn ngồi xổm xuống, nắm bả vai tiểu hài tử: “Con phải nói ta không biết ngươi.”

Đại Bảo Bảo tiếp lời: “Ta không biết ngươi!”

“Đúng thế, cứ nói như vậy. Nếu không thì hắn sẽ ôm con đi, sau đó con sẽ không bao giờ được gặp lại cha với nương nữa.” Lâm Hàn cố ý hù dọa tiểu hài tử.

Tiểu hài tử méo miệng chực khóc.

Lâm Hàn vội vàng nói: “Nghe lời nương thì sẽ không bị người ôm đi.”

Hài tử nuốt nước mắt trở lại: “Con sẽ nghe lời.”

“Ngoan lắm.” Lâm Hàn cười ôm lấy cậu nhóc: “Con đi cùng với ca ca đi bán dưa, ta cùng cha đi làm ruộng có được không?” Nàng chỉ về phía hậu viện nói: “Đi trồng mấy thứ ngon cho con ăn.”

Tiểu hài tử biết lúc nương bận sắp xếp ruộng đất sẽ không rảnh để chơi đùa với mình, liền ngoan ngoãn khéo léo nói: “Được.”

Lâm Hàn đưa cậu nhóc cho Sở Mộc.

Tiểu hài tử từ chối.

Sở Mộc đỡ lấy rồi đánh một cái vào m.ô.n.g cậu nhóc: “Đệ cho rằng ta muốn ôm đệ sao? Đã sắp mập bằng heo con rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiểu hài tử ngẩng đầu, hét lên: “Đệ là heo béo.”

Bàn tay Sở Mộc run lên một chút, suýt nữa đem hài tử ném ra ngoài, heo béo với heo con có gì khác nhau đâu chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-226.html.]

“Còn lề mề nữa là sẽ tới trưa luôn đấy.” Sở Tu Viễn mở miệng.

Sở Mộc dẫn theo ba đệ đệ lên xe, Khương Thuần Quân, Thẩm Xích Tiêu cùng Hàn Mặc Dương kéo hai chiếc xe kéo đuổi theo.

Sở Tu Viễn xoay người hỏi Lâm Hàn: “Mảnh đất trống kia trồng cái gì?” Hắn đang chỉ chính là ruộng ngô.

Lâm Hàn: “Trồng rau, giữ lại để mùa đông rồi ăn.” Nàng dừng một chút, nói: “Ta đã phân phó xong rồi.”

“Như vậy là không có việc gì làm à?” Sở Tu Viễn hỏi.

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Tu Viễn thăm dò nói: “Nàng muốn rèn luyện lòng can đảm của ba đứa nó à?”

Lâm Hàn lại gật đầu: “Có muốn đi xem không?”

Sở Tu Viễn muốn nhìn xem biểu hiện của mấy hài tử, nhưng hắn càng lo lắng bị Đại Bảo Bảo tinh mắt phát hiện.

Lâm Hàn: “Hà An nói đối diện là một quán rượu lớn, chúng ta từ cửa phụ đi vào sẽ không bị phát hiện.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút, trở về phòng thay xiêm y.

Giữa tháng bảy trời đã không còn nóng, hiếm khi hai phu thê có được thời gian rảnh rỗi liền chậm rãi đi đến chợ phía đông, chợ phía đông đã náo nhiệt hẳn lên. Mặc dù không đến mức người người chen chúc nhưng từ cửa hàng của bọn họ nhìn qua, mấy hài tử tuyệt đối sẽ không phát hiện ra bọn họ.

Nhưng mà, để phòng ngừa tình huống chẳng may, hai người vẫn đi qua quán rượu đối diện, tìm chỗ ngồi ở sát bên cửa sổ, nhìn thấy Sở Mộc xoay lưng về phía đám người Khương Thuần Quân ở trong phòng, ba hài tử đứng ở cửa, bên người còn đặt ba sọt trái cây.

Sở Dương giữ c.h.ặ.t t.a.y Đại Bảo Bảo, để cho Đại Bảo Bảo hét rao hàng.

Tiểu hài tử rất mất hứng, cách một con đường rộng mà Sở Tu Viễn vẫn có thể thấy rõ ràng: “Thằng nhóc cũng không khóc nhỉ.”

“Không đâu, đường phố náo nhiệt, Đại Bảo Bảo có thể sẽ muốn chơi. Đợi lát nữa, Đại Bảo Bảo không rao hàng thì Đại Bảo cùng Nhị Bảo sẽ rao thôi, bây giờ còn chưa được, thấy Nhị Bảo cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đi đường không?” Lâm Hàn chỉ cho hắn xem.

Sau đó hai phu thê liền nhìn thấy Sở Dương ngồi xổm xuống, cũng không biết nói gì với Đại Bảo Bảo, nhóc con miệng còn hôi sữa kia mở miệng hét lên: “Bán dưa đây, một văn tiền một trái. Chuông vàng một văn tiền hai trái, bệ hạ ăn cũng khen ngon.”

“Khụ!” Sở Tu Viễn cuống quít quay mặt sang chỗ khác.

Lâm Hàn cũng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Khương Thuần Quân đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn: “Không phải Sở Mộc dạy, là chủ ý của bọn họ.”

Loading...