Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 231

Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:03
Lượt xem: 9

Lâm Hàn cố ý hỏi: “Bán không được sao? Nhưng mà đâu còn gì trong xe đẩy đâu. Hay là có người cò kè mặc cả?” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn nhấc chân muốn đi ra ngoài.

Lâm Hàn túm lấy cánh tay hắn, cười nói: “Nghe hài tử nói đã.”

Sở Tu Viễn lập tức muốn thương lượng với nàng một chút —— lúc ở chợ đông hắn đã nghe rõ ràng rành mạch hết rồi, giờ phải nghe gì nữa.

“Nương, cha, hai người hiểu lầm rồi, đều không phải.” Sở Dương vừa nói vừa thở dài.

Lâm Hàn đưa Đại Bảo Bảo cho Sở Tu Viễn rồi đi đến bên cạnh hài tử, ngồi xổm xuống hỏi: “Nhìn Đại Bảo nhà ta ưu sầu kìa, có chuyện gì vậy? Trời có sập thì vẫn còn cha nương mà.”

Tiểu Sở Dương theo bản năng đưa mắt nhìn cha nó.

Lâm Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Có liên quan tới cha con à? Nhưng mà hắn cũng đâu có ra đó.”

Sở Mộc đưa mắt nhìn Lâm Hàn, thấy trong mắt nàng đều là ý cười còn thúc phụ của hắn lại đang xấu hổ, tức khắc biết được hai người bọn họ đã đến đó.

“Đại Bảo, có nương đệ ở đây rồi, đệ sợ gì chứ?” Sở Mộc nói.

Tiểu hài tử lại thở dài một hơi.

Sở Tu Viễn rất muốn cho nó một cái tát, có phải chuyện gì lớn đâu chứ.

Lâm Hàn cười nói: “Đừng có thở dài nữa, coi chừng biến thành ông cụ non bây giờ. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nương ngồi xổm tới tê chân rồi này.”

Nha hoàn lập tức lấy đệm lót tới.

Tiểu hài tử vội nói: “Là hảo bằng hữu của cha. Lúc bọn họ nhìn thấy bọn con bán dưa lại dám nói nhà ta không có bạc.” Tiểu hài tử nhăn mày: “Nương, nhà ta có bạc mà đúng không?”

“Nương đã nói là có bạc rồi mà.” Sở Ngọc nói tiếp.

Lúc trước Lâm Hàn đã muốn hỏi Sở Tu Viễn việc này, nhưng vì mãi lo cho hài tử mà quên mất.

Bây giờ lại nghe được mấy chữ “không có bạc” một lần nữa. Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn: “Sao lại thế này nhỉ? Đại tướng quân.”

Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Nàng đuổi hết một nửa người trong phủ, ta vừa về bọn họ đã hỏi ta vì sao lại như thế. Ta nói bọn chúng nhân lúc ta không ở nhà, đã muốn dọn hết cả phủ nhà ta đi rồi.”

“Bọn họ không biết chuyện sau đó sao?” Sở Dương rất tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-231.html.]

Sở Tu Viễn cười nói: “Chuyện bệ hạ thưởng cho nương con ngàn lượng hoàng kim, chỉ có nhà ta và người trong tuyên thất lúc đó biết, đến cả Hoàng Hậu cũng không biết.”

Tiểu Sở Dương do dự một lát: “Nhưng mà, hài nhi vẫn cảm thấy bọn họ rất phiền.”

“Về sau thấy bọn họ thì tránh mặt đi.” Lâm Hàn xoa đầu nó: “Chúng ta không giáp mặt bọn họ thì sẽ không phiền nữa.”

Sở Ngọc lắc đầu: “Không được!”

“Vì sao?” Lâm Hàn nghi hoặc.

Sở Ngọc: “Bọn họ sẽ tới tìm cha.”

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn cuống quýt nói: “Lần này không liên quan tới ta đâu.”

“Thẩm thẩm, thúc phụ không biết đó thôi. Bọn họ không biết phủ nhà ta có trái cây, cho rằng mấy thứ đó đều do bệ hạ ban thưởng nên muốn gặp thúc phụ để hỏi vì sao lại mang đồ ngự ban ra bán.” Sở Mộc nói xong lại bổ sung thêm: “Thật ra bọn họ cũng muốn hỏi ta nhưng ta không cho bọn họ cơ hội đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn lại nhìn Sở Tu Viễn.

Sở Dương và Sở Ngọc cũng nhìn cha bọn nó, dù sao Hạ Chương và Lữ Tuấn Tài cũng là bằng hữu của Sở Tu Viễn.

Nếu là một năm trước, Sở Tu Viễn nhất định sẽ cho bọn họ vào phủ. Nhưng bây giờ trong phủ có quá nhiều trái cây, không có cách nào giải thích với người ngoài, Hạ Chương lại là người nhiều chuyện. Sở Tu Viễn học theo hài tử của hắn, thở dài một hơi: “Cứ nói ta không có ở nhà.”

“Phu nhân, Đại tướng quân, a, tiểu hầu gia, đều ở đây à?”

Người gác cổng vừa chạy tới cửa đột nhiên khựng lại.

Lâm Hàn thầm nhủ, linh còn hơn Tào Tháo.

“Lúc trước dặn dò ngươi thế nào? Nếu không có bái thiếp thì cứ nói Đại tướng quân và tiểu hầu gia không ở nhà, trong phủ chỉ có phụ nhân và hài tử.” Lâm Hàn nói.

Người gác cổng kinh ngạc: “Phu nhân biết Hạ đại nhân và Lữ đại nhân tới tìm Đại tướng quân sao?”

“Bọn họ đã nói với Sở Mộc.” Lâm Hàn nói: “Nếu bọn họ nói Sở Mộc ở nhà thì cứ nói hắn đã trở về nhà cách vách rồi.”

“Tiểu nhân đã rõ.” Người gác cổng lập tức chạy ra ngoài tiễn khách.

Sở Tu Viễn lại thấy đau đầu: “Phu nhân, ta trở về phòng nghỉ một lát.” Hắn giao Sở Đại Bảo Bảo lại cho nàng.

Loading...