Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 253
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:35:39
Lượt xem: 2
“Ngô…cựu Thái úy cao hơn phu nhân một chút, mặt dài mà gầy, dùng lời của phu nhân mà nói chính là mỏ chuột tai khỉ, vừa nhìn đã thấy không phải là người tốt. Cho nên bệ hạ từ nhỏ đã không thích người cữu phụ này. Bệ hạ thích nhất là huynh trưởng Thái hậu, vị kia là một trưởng giả đôn hậu. Đáng tiếc người tốt sống không lâu, bệ hạ còn chưa đăng cơ ông ấy đã qua đời rồi.”
“Tiểu cữu của bệ hạ thì sao?” Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, không phải cũng đã c.h.ế.t rồi chứ.
Hàn Mặc Dương hồi tưởng lại một chút: “Cũng qua đời rồi, khoảng chừng bốn năm năm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trách không được không nghe Sở Tu Viễn nhắc qua.
Lâm Hàn ngẫm lại, tiếp tục hỏi: “Ngô lão tặc năm nay có còn giống như năm ngoái, cả ngày rụt cổ ở trong nhà không ra nữa không?”
“Nửa đầu năm ngoái thì vậy, nhưng cuối năm hình như không phải.” Hàn Mặc Dương cẩn thận ngẫm lại: “Nghe quản sự mua sắm trong phủ nói, có lần từ chợ phía đông trở về có đụng phải cựu Thái úy, không phải ra khỏi thành thì chính là đi quán rượu quán trà gặp bằng hữu.” Đột nhiên hắn siết chặt dây cương, xoay người hỏi: “Phu nhân, ông ta đây là lại muốn làm chuyện xấu à?”
Lâm Hàn vốn có ý hỏi thăm Ngô Thừa Nghiệp thích đi đâu, ngày khác ngụy trang một chút rồi tặng cho Ngô Thừa Nghiệp một đạo sấm sét. Không nghĩ tới còn có khả năng này: “Tám phần là vậy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hàn Mặc Dương vội vàng nói: “Đại tướng quân và tiểu Hầu gia đều không ở nhà, cho dù Đại tướng quân mau chóng trở về, cũng phải ba năm ngày.”
Lâm Hàn: “Mục đích của hắn và Hàn vương vẫn luôn là Đại tướng quân. Đại tướng quân cùng Sở Mộc không ở nhà, chúng ta ngược lại an toàn, chỉ sợ Đại tướng quân không an toàn thôi.”
Hàn Mặc Dương ngẫm lại cũng đúng, cho dù phủ Đại tướng quân không còn nhưng chỉ cần Sở Tu Viễn còn sống, Hung Nô cũng không dám tiến công quy mô lớn, Hàn vương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ: “Hay là để ngày mai ty chức tiến cung một chuyến?”
Lâm Hàn gật đầu: “Trước tiên đưa chúng ta đi qua chợ phía đông, ta phải mua vài thứ.”
Trước khi ra khỏi cửa, Lâm Hàn không có ý định mua đồ, nhưng Ngô Thừa Nghiệp không an phận như vậy, Lâm Hàn không thể không chuẩn bị một vài thứ trước. Đến chợ phía đông mua một đống đồ không thể ăn không thể dùng trở về, người trong phủ tò mò không thôi —— phu nhân đây là làm sao vậy.
Hồng Lăng thấy rõ Lâm Hàn mua cái gì, không khỏi hỏi: “Phu nhân cũng muốn luyện đan ạ?”
“Ai còn có thể luyện đan nữa?” Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-253.html.]
Hồng Lăng: “Thuật sĩ Trương Hoài Trương đại nhân bên cạnh bệ hạ. Nghe nói hắn luyện nhân sâm đại bổ hoàn có hiệu quả kỳ diệu. Cảm mạo sốt cao gần chết, chỉ cần uống một viên vào là có thể nhảy nhót tưng bừng rồi.”
Lâm Hàn vốn tưởng rằng trong phủ có người biết, không nghĩ tới là hắn: “Bệ hạ từng uống rồi à?”
Hồng Lăng lắc đầu.
“Bệ hạ còn chưa từng uống, sao ngươi lại rõ ràng như vậy? Hay là tướng quân đã uống rồi?” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng: “Tướng quân cũng chưa từng uống cái đó. Nô tỳ là nghe người khác nói, bệ hạ lúc trước triệu kiến Trương Hoài chính là nghe nói hắn giỏi luyện đan.”
“Hợp lại là do hắn tự truyền ra.” Lâm Hàn vui vẻ: “Trương Hoài ở bên cạnh bệ hạ ba bốn năm rồi nhỉ? Lâu như vậy rồi mà ngay cả một viên nhân sâm đại bổ hoàn cũng không luyện ra được, ngươi không nghĩ là vì sao ư?”
Hồng Lăng gật đầu: “Cơ duyên chưa tới. Luyện đan chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được.
“Xùy!” Lâm Hàn lắc đầu bật cười.
Hồng Lăng: “Không phải sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Lâm Hàn nói: “Nếu hắn thật sự có bản lĩnh này thì không phải là bệ hạ triệu kiến hắn nữa mà phải là bệ hạ bái kiến hắn. Nha đầu ngốc, uổng cho ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, ngay cả chút thủ đoạn nhỏ này cũng nhìn không ra, sau này đi ra ngoài đừng nói là người của phủ Đại tướng quân nữa.”
Hồng Lăng lẩm bẩm nói: “Cũng không chỉ có nô tỳ mà. Không phải Bệ hạ cũng không nhìn ra đấy sao?”
“Nếu bệ hạ không nhìn ra, Trương Hoài hắn cũng nên phong hầu bái tướng rồi.” Lâm Hàn liếc nàng ấy một cái, đóng cửa đông sương phòng lại, đi về phía trung đường.
Hồng Lăng đuổi theo: “Ý của phu nhân là nói… nhưng vì sao bệ hạ còn giữ hắn lại?”
Sở đại công tử ở trong viện nghe thấy không nhịn được mở miệng: “Đã nói ngươi ngốc rồi, Hồng Lăng, ngươi không cần phải chứng minh với nương là ngươi ngốc thật đâu.”
“Nương, ca ca mắng người!” Đại Bảo Bảo đột nhiên mở miệng, chỉ vào Sở Dương: “Nương, đánh huynh ấy!”