Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 260
Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:58:50
Lượt xem: 3
Nếu như viết ngày mấy tháng mấy, Lâm Hàn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng mà, trên đó viết là can chi Tý Sửu Dần Mão Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân, Lâm Hàn nào có thể hiểu được.
“Phu quân, ta có mấy cân mấy lượng chàng so với ta còn rõ ràng hơn.” Lâm Hàn không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói: “Chàng vẫn nên nói thẳng ra cho ta biết đi.”
Sở Tu Viễn nhìn về phía hoàng cung một chút, Lâm Hàn cho rằng đang nhìn nàng: “Làm sao vậy? Chàng à?”
Sở Tu Viễn cúi đầu ghé sát vào người: “Bệ hạ!”
Lâm Hàn kinh ngạc trợn trừng mắt.
Sở Tu Viễn cuống quít che miệng nàng.
Lời nói trong miệng Lâm Hàn không thể không nuốt trở về, đổi thành suy nghĩ chân thật trong lòng: “Làm sao có thể? Cái này, đây là —— vu cổ thuật trong truyền thuyết?!”
“Phu nhân, đúng thế đấy.” Hoàng Kỳ tiếp lời.
Lâm Hàn nhớ tới chuyện trọng yếu hơn: “Phát hiện ở đâu? Chờ một chút, ngươi không phải đang giúp lão Hà xử lý đất đai ở hậu viện phủ Sở Mộc sao, tại sao lại…đào được ở hậu viện à?” Nàng đoạt lấy búp bê vải trong tay Sở Tu Viễn, phủi phủi một chút bụi đất bám trên đó: “Thật sự là từ trong đất đào ra.” Nàng nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn: “Ta vừa cầm trên tay liền phát hiện trên đó có dính đất mà còn rất ẩm ướt nữa, mới chôn có mấy ngày à?” Hắn quay sang Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vùi đất xong giống hệt bên cạnh, phía trên còn có rất nhiều lá khô. Nếu không phải phu nhân muốn trồng cây chuông vàng, chúng ta đi tới bên tường xới đất thì có chôn mười năm tám năm chúng ta cũng không biết.”
Có ai mà rảnh rỗi đi đào xới chân tường không? Chỉ có Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng phát hiện một điểm: “Thứ này hẳn là được chôn sau mùa thu. Nếu là xuân hạ, người chôn đồ thấy bên tường trồng đầy cây trái, không có khả năng chôn ở bên đó.”
Chỉ vì sớm muộn gì cũng bị lật ra.
Sở Tu Viễn cũng phát hiện một điểm: “Không phải người trong phủ.” Thậm chí không có nội ứng nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-260.html.]
Lâm Hàn nghe ra ý tứ bên trong của hắn: “Hoàng Kỳ, quay về kiểm tra phòng Sở Mộc một lượt thật kỹ đã, ngày mai lại đi xử lý đất.”
“Vâng.” Hoàng Kỳ lui ra, Lâm Hàn liền nhìn Sở Tu Viễn, định làm sao bây giờ.
Sở Tu Viễn: “Trong viện chúng ta có cần phải tra không?”
“Không cần. Thứ này chỉ cần một cái thôi cũng đủ để tru di cửu tộc rồi, trong viện chúng ta nhiều người như vậy, không cần phải mạo hiểm bị phát hiện lại thả thêm một người nữa.”
Sở Tu Viễn cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện trong phủ Lâm Hàn so với hắn còn rõ ràng hơn, Lâm Hàn đã nói không cần rồi, Sở Tu Viễn liền hỏi: “Người của Hàn vương?”
“Không. Chuyện này Hàn vương có lẽ cũng không biết. Hẳn là Ngô Thừa Nghiệp.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Cũng không phải vì Hàn vương.”
Vì chính hắn, bởi vì Sở Tu Viễn đến nay còn kiêm chức Thái úy.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ta nghe bệ hạ nói hắn vẫn kẹp đuôi làm người, hợp lại ở trong phủ âm mưu việc này.”
“Kẹp đuôi là năm ngoái thôi, năm trước hắn đã đi ra lắc lư rồi. Quản sự mua sắm trong phủ chúng ta đã từng gặp hắn. Lúc trước ta còn tưởng rằng hắn lại muốn gây chuyện xấu, xem ra lần này học thông minh, chỉ là không biết hắn dự định khi nào tấu lên bệ hạ. Hay là chàng đưa cái này cho bệ hạ?” Lâm Hàn đưa đồ vật trong tay qua.
Sở Tu Viễn: “Thân cữu cữu của bệ hạ, có thái hậu ở đó thì cho dù bệ hạ hận không thể tru di cửu tộc hắn, cũng không thể không nhịn. Bằng không Hàn vương bên kia cũng sẽ dễ dàng lấy cớ.”
Lâm Hàn hiểu được, phân phó Hồng Lăng đi lấy cây châm lửa đốt đi.
Tuy nhiên, Lâm Hàn không nuốt trôi được cục tức này, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.
Buổi sáng hôm sau, Lâm Hàn vội vàng làm xích đu cho Sở Dương và Sở Ngọc. Buổi chiều nàng dẫn nô bộc đi sang phủ bên cạnh trồng dưa trồng rau, dựng hai chuồng ngỗng, một ở góc đông bắc, một ở góc tây nam.
Chuồng ngỗng thu dọn sạch sẽ xong, Lâm Hàn liền lệnh quản sự mua sắm mua về bốn con ngỗng đực, thả phía trước hai con phía sau hai con.
Hồng Lăng buồn bực, nhịn không được hỏi: “Phu nhân, vì sao không tìm hai con ch.ó con?”
“Bọn họ vừa nhìn thấy chó liền biết là giữ nhà, không đợi chó đến gần đã bị bọn họ c.h.é.m chết. Ngỗng không giống như thế, phản ứng đầu tiên của con người là nuôi để ăn. Ngỗng đột nhiên chạy cũng chẳng kém gì tốc độ của chó cả, hơn nữa lúc bị nó cắn người muốn giãy ra cũng khó.” Lâm Hàn nói xong, thở dài: “Chỉ có điều tiếng kêu của nó to hơn tiếng chó sủa. Bệ hạ ở Bắc cung cũng có thể nghe thấy được.”