Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 262

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:58:55
Lượt xem: 3

Lâm Hàn nhịn không được nghiến răng: “Chàng có còn là nam nhân không hả?”

“Ta nghĩ nàng không nên hỏi những câu hỏi như vậy.” Sở Tu Viễn nghiêm trang nói: “Bởi vì so với bất luận kẻ nào thì nàng cũng đều rõ ràng hơn.”

Lâm Hàn: “Ta...” Nàng nâng tay chỉ vào Sở Tu Viễn: “Người ta đã ức h.i.ế.p đến tận nhà rồi mà chàng còn có thể nhịn được nữa à?” Tại sao tính khí của nam nhân này lại tốt đến như vậy chứ: “Chàng không cảm thấy chính mình uất ức sao?”

Sở Tu Viễn: “Vấn đề này nàng cũng không nên hỏi, thiên hạ đều biết kẻ uất ức này đã nhiều lần bức bách quân Hung Nô phải ôm đầu chạy trối chết.”

Lâm Hàn phục rồi, cái nhà này a, không có một người nào là hiền lành cả.

“Ta không đến nhà ông ta được không?” Lâm Hàn lui một bước.

Sở Tu Viễn không khỏi đánh giá nàng một phen: “Bên ngoài mưa to như vậy, tay không trở về cũng không phải là nàng.”

“Ta chỉ ở trước cửa nhà ông ta thả một tia sét, như vậy còn không được sao?” Lâm Hàn nhìn chằm chằm hắn.

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Có thể, nhưng mà tia sét kia không thể đánh ở trên cửa, vả lại ta và nàng cũng không thể tới gần, tiếng sấm vừa vang lên liền rời đi.”

Lâm Hàn đảo mắt, nảy ra ý hay: “Được! Nhưng mà đêm nay hình như là Thuần Quân trực đêm thì phải.”

“Gần đây không có chuyện gì quan trọng, ta bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi, nàng không biết sao?” Sở Tu Viễn không tin.

Tâm tư nhỏ bé của Lâm Hàn bị vạch trần, rất không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Vậy cũng không thể đi ra từ cửa chính được.”

Sở Tu Viễn: “Mưa to như vậy, đi ra từ chỗ nào thì sáng mai cũng đã bị rửa sạch rồi.”

Lâm Hàn cũng nghĩ đến điểm này, cho nên nàng mới nghĩ đến đêm mưa ra ngoài. Chỉ là không ngờ Sở Tu Viễn cũng có chung ý tưởng giống nàng. Đã như thế, hai người khoác áo tơi, trực tiếp đi ra từ phía tây.

Viện phía tây ít người ở, hai bức tường giáp với Tái Bắc Hầu phủ lại càng ít người hơn, thế nên hai người bọn họ trở về cũng không ai phát hiện.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cùng dậy muộn.

Hồng Lăng cho rằng buổi tối hai người “đọ sức”, liền bảo Sở Dương, Sở Ngọc cùng Đại Bảo Bảo đi phòng trò chơi phía tây chơi.

Giờ Thìn hai khắc, khi bữa sáng được dọn lên, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn mới đi ra.

“Nương là con sâu lười, cha là con sâu lười.”

Giọng nói của Đại Bảo Bảo đột nhiên vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-262.html.]

Bước chân Lâm Hàn lảo đảo, Sở Tu Viễn vội vàng đỡ nàng, hỏi: “Con không phải là con sâu lười sao?”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Con không phải là con sâu lười.”

“Con không phải là sâu lười, mỗi ngày đều dậy sớm hơn ai hết.” Lâm Hàn nói.

Hài tử gật đầu một cái thật dứt khoát: “Đúng thế, nương, ca ca còn không dậy sớm bằng con.”

“Còn không phải bởi vì đệ đi ngủ sớm à?” Sở Dương nói.

Hài tử nghĩ một lúc: “Đệ ngủ đi sớm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lâm Hàn không khỏi đỡ trán, lúc này lại nói chuyện không có trật tự: “Vậy con dậy sớm như vậy thì có đói không?”

Hài tử thành thật: “Đói.”

Lâm Hàn múc cho cậu nhóc một chén cháo: “Ăn đi.”

Hài tử tự gắp một miếng thịt gà.

Lâm Hàn thấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc gắp rất chắc chắn, liền không quản nó nữa.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn bảo Sở Tu Viễn trông chừng hài tử, nàng lấy xiêm y ướt đêm qua ra giao cho Hồng Lăng.

Tối hôm qua lúc Hồng Lăng rời đi đã mang hết toàn bộ xiêm y bẩn đi rồi, lúc này lại thấy xuất hiện thêm hai bộ nữa, Hồng Lăng hoang mang không thôi: “Phu nhân, cái này là từ khi nào?”

“Tướng quân tối hôm qua ăn quá nhiều bị tiêu chảy, một đêm thức dậy hai ba lần.” Lâm Hàn mặt không đỏ tim không đập mở miệng nói dối.

Hồng Lăng không nghi ngờ gì: “Có cần nấu chút canh gừng cho tướng quân không ạ?”

“Thân thể hắn tốt, không có gì đáng ngại đâu.” Lâm Hàn cho hắn uống nước trong không gian suốt nửa tháng, thế cho nên từ năm ngoái đến bây giờ Sở Tu Viễn đừng nói là cảm mạo phong hàn, ngay cả hắt hơi cũng chẳng có.

Đại tướng quân chỉ nhàn rỗi hơn hoàng đế trăm công ngàn việc một chút cũng không ý thức được thân thể của hắn có vấn đề —— mùa đông năm ngoái bệnh thấp khớp của tuổi già cũng không thấy.

Hồng Lăng gật đầu: “Vậy nô tỳ mang đi giặt. Phu nhân…Hả?”

“Sao thế?” Lâm Hàn theo tầm mắt của nàng ấy nhìn qua, Khương Thuần Quân cầm kiếm tiến vào, phía sau còn có một người đi theo, mặc áo giáp: “Nhìn dáng vẻ giống như là cấm vệ trong cung, xảy ra chuyện gì à?”

Hồng Lăng: “Có phải người đặt thứ kia ở phủ tiểu Hầu gia đã bẩm báo với bệ hạ rồi không??”

Loading...