Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 283

Cập nhật lúc: 2024-11-03 06:59:31
Lượt xem: 2

Đáp án đương nhiên là không.

Sở Tu Viễn tự thấy buồn bực một lúc, thấy hài tử vẫn chưa về, trong phòng lại tối sầm lại, không thể không đứng dậy đi ra ngoài.

Ra ngoài cửa phát hiện trong viện im ắng, dõi mắt nhìn lại ngay cả một bóng người cũng không có, Sở Tu Viễn nhíu mày, đi ra ngoài.

Ra khỏi chủ viện, Sở Tu Viễn nhìn thấy mấy cấm vệ ở góc phòng nói chuyện phiếm: “Phu nhân cùng bọn Đại Bảo đâu rồi?”

Hàn Mặc Dương: “Phu nhân nghe lão Hà nói bên phủ Mộc công tử có một nô bộc biết làm nghề mộc nên dẫn đại công tử cùng Tam công tử đi tìm người kia, nói là muốn làm cái gì đó. Đúng rồi, Nhị công tử vừa đi qua đó không lâu lắm.”

Sở Tu Viễn gật đầu tỏ vẻ đã biết, đến cửa chính liền thấy mấy nương con dẫn theo nha hoàn gia đinh đi về bên này, trong đó Sở Ngọc còn kéo tay Lâm Hàn, vừa nói vừa vung vẩy công thức nấu ăn trong tay, đại khái là đang nói với Lâm Hàn là nó đã giúp nàng viết công thức nấu ăn ra.

Sở Tu Viễn cảm thấy buồn cười: “Làm gì vậy?”

“Vài thứ lặt vặt thôi.” Lâm Hàn cũng nhìn sang Sở Ngọc: “Chàng đã nói với Nhị Bảo rồi à?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Như thế nào?”

“Liệu có làm chậm trễ bài tập của Nhị Bảo không?” Chữ viết của Sở Ngọc so với Lâm Hàn đẹp hơn rất nhiều, cho nên Lâm Hàn chỉ lo lắng điều này.

Sở Tu Viễn: “Cũng không phải ngày mai lấy ra liền, để nghỉ đông và nghỉ hè rồi viết.”

Sở Ngọc liên tục gật đầu: “Đúng vậy, nương, con sẽ không chậm trễ bài tập đâu, ngài cứ yên tâm đi.”

Sở Tu Viễn nhướng mày, tình huống này có vẻ không đúng a.

Cơm xong, mấy hài tử đi tắm rửa, Sở Tu Viễn tìm được Lâm Hàn: “Lúc ta nói với Nhị Bảo, nó nói là ký tên nó, nàng đồng ý rồi à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Một nửa một nửa.”

Sở Tu Viễn không hiểu, dùng ánh mắt ý bảo nàng nói rõ ràng một chút.

“Ký tên Lâm công tử.”

Một nửa của Lâm Hàn có thể là Lâm, một nửa của Sở cũng có thể là Lâm, một nửa Sở nhị công tử có thể là công tử. Sở Tu Viễn nghĩ rõ điểm này, vô cùng bội phục: “Cái tên này không tệ.”

“Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai đặt.” Lâm Hàn nói xong, dừng một chút: “Nhớ giúp ta thúc giục bệ hạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-283.html.]

Sở Tu Viễn bất đắc dĩ cười nói: “Được!”

Hôm sau hạ triều, Sở Tu Viễn ở lại. Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Thương Diệu liền đứng dậy nói: “Chờ trẫm một lát, trẫm đi thay xiêm y.”

Sở Tu Viễn lập tức hiểu được, đây là muốn đi phủ của hắn nói chuyện với Lâm Hàn.

Quả nhiên, hoàng đế tỷ phu của hắn vừa vào cửa liền gọi: “Sở phu nhân!”

“Bệ hạ.” Lâm Hàn bước nhanh ra: “Không biết bệ hạ giá lâm…”

Thương Diệu phất phất tay: “Được rồi, đừng có nói mấy lời vô nghĩa đó với trẫm.” Hắn vẫy tay về phía sau, thái giám hầu cận đưa tới một quyển tấu chương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Tu Viễn liếc mắt một cái, chính là quyển tấu chương mà hắn trình lên.

Thương Diệu nhận lấy liền đưa cho Lâm Hàn, đi về phía thư phòng.

Lâm Hàn tụt lại phía sau vài bước, chuyển đến bên người Sở Tu Viễn: “Tình huống gì thế?”

“Bệ hạ không nói.” Sở Tu Viễn nói thật: “Có thể là có một số chỗ xem không hiểu.”

Lâm Hàn mở tấu chương ra xem một lượt, Sở Tu Viễn viết ngắn gọn rõ ràng, Hoàng đế làm sao có thể không hiểu cho được, nhất định là có chuyện khác.

Đến thư phòng, Lâm Hàn chờ Thương Diệu mở miệng trước.

Trước kia để viết ra thường dùng trúc giản, vừa cồng kềnh lại vừa tốn kém. Cho nên sau khi vừa mới làm ra được loại giấy có thể viết được, Thương Diệu liền đem phương pháp làm giấy này chiêu cáo thiên hạ. Hiện giờ ở kinh sư Trường An, những công việc trước kia phải dùng trúc giản đã chuyển sang thành giấy.

Thương Diệu cho rằng đây là phương pháp viết nhanh chóng và thuận tiện nhất trong thiên hạ. Nhưng mà, nhìn thấy tấu chương mà Sở Tu Viễn thay mặt Lâm Hàn trình lên, Thương Diệu mới biết được không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn.

Từ việc chép từng nét bút đổi thành in từng tờ, giảm bớt rất nhiều chi phí chế tác sách. Sách từ ngàn vàng mỗi chữ biến thành ngàn vàng mỗi rương, dân chúng ở nông thôn có một chút tiền dư dả cũng có thể mua được sách, cho hài tử đọc sách. Như vậy tương lai không lâu sau nhân tài triều hắn so với bây giờ sẽ nhiều hơn gấp đôi, hắn cũng không cần thỉnh thoảng lệnh cho bách quan chiêu hiền nạp sĩ nữa.

Nghĩ đến đây, Thương Diệu lập tức tuyên thợ thủ công trong cung.

Trong lúc chờ thợ thủ công, Thương Diệu tỉnh táo lại, nhớ lại sách phải đặt ở trong cửa hàng Lâm Hàn để bán, hơn nữa lợi nhuận phải chia cho nàng năm thành chỉ bởi vì nàng cung cấp kỹ thuật điêu khắc.

Thương Diệu càng nghĩ càng cảm thấy hắn lại bị Lâm Hàn tính kế. Để tránh lại rơi vào trong cái hố nàng đào, Thương Diệu ngồi xuống liền nói: “Lợi nhuận chia năm năm cũng được, nhưng phải có một kỳ hạn.”

“Kỳ hạn sao?” Lâm Hàn kinh ngạc.

Loading...