Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:36
Lượt xem: 3
Sở Tu Viễn hiểu được: “Vậy nàng có thể chế ra được Bồi Nguyên Đan không?”
Lâm Hàn vui vẻ: “Chàng thấy phu nhân chàng là ta biết luyện đan à?”
“Nàng biết kê đơn thuốc. Mấy chứng bệnh cảm mạo phát sốt của chúng ta đều do nàng trị khỏi.” Sở Tu Viễn nói.
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, là nước suối trong không gian của ta. Nhưng mà, lời này không thể nói: “Nếu chàng hiểu thật rõ “Hoàng Đế Nội Kinh” thì cũng có thể kê đơn thuốc trị bệnh cứu người. Nghĩ nhiều như vậy, không bằng tranh thủ mấy ngày nay dạy thái tử thêm mấy chiêu, có thể hại c.h.ế.t người thường là người, mà không phải là quỷ thần hư vô.”
Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại, Lâm Hàn nói rất đúng, mấy chuyện kỳ lạ hắn nghe được cũng đều do con người làm ra, trong đó có ba chuyện còn là do Lâm Hàn làm nữa.
Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn không hề lo lắng yêu ma quỷ quái làm cháu trai nhỏ của hắn bị thương, ngày hôm sau, tiếp tục dạy tiểu thái tử tập võ.
Tiểu thái tử một người tập võ, khô khan không có ý nghĩa, có ba đồng bạn, tập suốt một canh giờ cũng không cảm thấy khó chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy nhiên, thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Tiểu thái tử đến nhà cữu phụ của nó vào buổi chiều thứ ba, tiếng chuông tang trong cung truyền đến phủ Đại tướng quân.
Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc mặc áo giáp, thắt lưng cầm trường kiếm tiến cung. Lâm Hàn cởi ngoại bào màu đỏ tươi sáng trên người Thái tử ra, thay sang màu đen trang trọng.
Mấy ngày nay tiểu thái tử nghe Sở Mộc nhắc tới, thân thể tổ mẫu hắn không tốt, ăn mặc chỉnh tề liền hỏi: “Cữu mẫu, ta phải hồi cung sao?”
“Phụ hoàng ngươi đã nói buổi chiều hôm sau sẽ trở về.” Lâm Hàn xoa cái đầu nhỏ của nó: “Người khác hỏi ngươi sao đến tận bây giờ mới đến cung Trường Nhạc, ngươi phải nói là do thân thể ngươi không được thoải mái. Cho dù họ có tin hay không, cứ nói như vậy.”
Tiểu thái tử nghe được “Phụ hoàng”, bất an trên mặt trong nháy mắt biến mất: “Hôm nay ta còn có thể ăn bánh tùng không?”
“Đương nhiên!” Tiểu thái tử cùng Thái hậu không có tình cảm gì, số lần gặp mặt quanh năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, Lâm Hàn thấy nó lúc này lại muốn ăn, chỉ cảm thấy buồn cười, quả nhiên là một hài tử, thích chính là thích, vô cảm liền vô cảm, ngay cả giả vờ cũng không giả vờ: “Chơi một lát với Đại Bảo Bảo đã, đầu bếp làm xong cữu mẫu liền đưa qua cho các ngươi.”
Tiểu thái tử cười híp mắt: “Cám ơn cữu mẫu.” Xoay người tìm Đại Bảo chơi cờ vây, không để ý tới Đại Bảo Bảo nữa.
Lúc Đại Bảo Bảo cao hứng, chỉ một người thôi cũng có thể diễn đủ trò.
Cầm lấy xiêm y Thái tử cởi ra khoác lên người mình, tay trái chống thắt lưng, tay phải cầm lấy thanh kiếm gỗ nhỏ của nó, chọc nhị ca nó một cái, nghiêm mặt hỏi: “Ta là ai?”
Sở Ngọc buông bút lông xuống, liếc nhìn nó một cái: “Đại Bảo Bảo.”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Sai!”
“Đại Bảo Bảo mặc xiêm y thái tử.” Sở Ngọc lại nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-302.html.]
Tiểu hài tử lại một lần nữa lắc đầu: “Sai! Nhị ca, nếu còn sai nữa thì huynh chính là heo đần.”
Sở Ngọc cầm lấy bút lông, chậm rãi nói: “Đại tướng quân!”
Tiểu hài tử ngẩn người một chút, lấy lại tinh thần kinh hãi kêu lên: “Sao huynh đoán đúng thế, nhị ca?”
“Trên mặt đệ viết đầy chữ “Mau nói đệ là Đại tướng quân”, ta còn có thể đoán sai mới chính là heo đần.” Sở Ngọc liếc nó một cái: “Hai lần đầu tiên chỉ là không muốn phối hợp với đệ mà thôi.”
Tiểu hài tử bĩu môi, không tin: “Thật biết tìm lý do cho mình, còn biết hơn cả đệ nữa.”
“Đệ cũng biết mình cả ngày tìm cả một đống ngụy biện à?” Sở Dương ngẩng đầu nói.
Tiểu hài tử nghiêng đầu: “Huynh đang nói đệ à? Đệ cảm thấy không phải, giống như nói chính huynh hơn.” Không cho người mở miệng: “Được rồi, đệ không muốn nghe huynh nói nữa, huynh đừng có nói.”
Sở Dương nghẹn họng, ngoắc ngoắc ngón tay với nó: “Lại đây, ta không đánh đệ đâu.”
“Tại sao đệ phải nghe lời huynh?” Tiểu hài tử nhăn mũi, ngồi đối diện Sở Ngọc: “Nhị ca, lại đang viết công thức nấu ăn à? Sao mà ngày nào huynh cũng viết thế? Nương nói là không cần gấp, huynh không nghe…”
Sở Ngọc nhướng mày: “Đệ có thể ngậm miệng lại không?”
Tiểu hài tử ngậm miệng lại, lại cảm thấy như vậy thật mất mặt, không giống như một đại tướng quân uy phong lẫm lẫm: “Đệ không thích huynh nữa!” Hừ một tiếng, nhảy xuống giường: “Đệ đi tìm nương.”
Sở Dương chậm rãi nói: “Nương ở phòng bếp làm đồ ăn ngon, đệ không nghe lời nương thành thành thật thật ngồi ở trong phòng, có tin nương sẽ không để phần cho đệ không?”
Tiểu hài tử dừng lại, trèo lên giường, nắm lấy chăn trùm kín đầu chuẩn bị ngủ.
Tiểu thái tử thấy thế cảm thấy cực kỳ thú vị, nhỏ giọng nói: “Đại Dương, chơi với Bảo Bảo vui thật? Sao huynh không chơi cùng nó?”
Sở Dương hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi không chơi với nó?” Kẹp một quân cờ: “Mà lại chơi cờ vây với ta?”
Tiểu thái tử che miệng, hạ thấp giọng: “Ta mà chơi cùng với nó, nó liền không vui nữa.”
“Trùng hợp thật, ta cũng vậy.” Sở Dương kỳ thật chê Đại Bảo Bảo ầm ĩ: “Giờ nó ngủ rồi, ngươi có muốn ta gọi nó dậy không?”
Tiểu thái tử lắc đầu, chỉ vào đầu mình một cái: “Để cho nó ngủ một lúc, ta cũng nghỉ một lát.”
Sở Dương vui vẻ: “Vậy chờ nương ta nấu cơm xong, ta lại gọi nó.”
Tiểu thái tử liên tục gật đầu.