Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-11-03 07:00:42
Lượt xem: 2
Sở Tu Viễn bắt lấy cánh tay nàng.
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu, lời cần nói đều bị hắn nói xong, hắn còn muốn như thế nào nữa chứ?
Sở Tu Viễn: “Bao lâu thì nằm mơ một lần?”
Lâm Hàn không hiểu: “Có ý gì?”
“Từ khoai đỏ đến hôm nay vừa vặn ba năm.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn hiểu được: “Cái này không có kỳ hạn.”
“Thời gian không chắc chắn?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đã từng nghe nói qua một câu, ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ chưa?”
Sở Tu Viễn đã từng nghe nói qua, không hiểu nàng nói cái này làm cái gì.
“Ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t điêu nô kia, chỉ là không có cách nào cả, sau đó đến buổi tối liền nằm mơ đến một chỗ. Nơi đó có thư phòng có đình viện, còn có mấy mẫu đất cằn. Trong ruộng có lương thực, rau củ quả, chỉ là không có ai cả. Lúc đầu ta không dám động đến những thứ ở đó, có lần buổi tối không ăn cơm, thật sự quá đói, hái một nắm vải thiều ăn, cũng không ai đến tìm ta, ta mới dám đi vào trong phòng. Võ công và thuật dẫn lôi chính là học được trong thư phòng đó.” Lâm Hàn nói: “Khoai đỏ và cây ăn quả cũng lấy ra từ trong đó. Khi linh hồn ta ở trong đó rồi, có thể đem đồ trong đó lấy ra bất cứ chỗ nào.”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Cho nên mấy lần trước đó nàng sáng sớm đi ra ngoài là để kéo mấy thứ kia về?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn chỉ vào mấy thứ ở trên giường: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
“Ta có thể đem mấy thứ này giấu ở trên núi, nhưng nếu ta muốn đi lấy những thứ này, cho dù chàng không đi theo thì cũng sẽ phái người đi theo ta. Cho dù ta tự mình đi, trở về cũng không cách nào giải thích với chàng cả.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Tối hôm qua trong mộng, ta mới tự nhủ rằng cứ để ở trong phòng đi, sau đó ta liền ngủ thiếp đi. Lại quên rằng những thứ này quá nhỏ, cũng quên tìm đồ gì để cất đi nên mới rải khắp nơi như thế.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ngày suy nghĩ đêm nằm mơ? Mấy bữa nay nàng có nghĩ gì về mấy cái này à?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-306.html.]
Lâm Hàn lắc đầu: “Những thứ này ta trước kia chưa từng thấy.” Sợ hắn không tin: “Nếu như đã từng thấy thì trước đó trước khi chàng trở về ta đã lấy ra rồi. Là năm ngoái sau khi làm giường sưởi xong, ta mới nghĩ nếu có thứ gì đó ăn vặt thì tốt, có thể vừa ngồi trên giường sưởi vừa ăn vừa đọc sách, học chơi gì đó là tốt rồi. Sau đó tối hôm qua liền nằm mơ thấy mấy thứ này.”
Sở Tu Viễn vẫn nghi ngờ như trước: “Sao mà trong giấc mơ của nàng lại biết thứ này ăn như thế nào, trồng như thế nào?”
“Chàng thật sự muốn biết à?”
Sở Tu Viễn: “Vạn Lý Trường Thành còn kém một bước, nàng nói xem?”
“Mấy thứ này vừa đến tay ta, trong đầu ta sẽ xuất hiện thêm một đoạn ghi chép về chúng nó.” Lâm Hàn nói: “Nhưng mà lại rất chung chung, cụ thể như thế nào thì ta còn phải thử mới biết được.”
Điểm này thì Sở Tu Viễn tin tưởng, bởi vì bông do nàng trồng bị c.h.ế.t một nửa.
“Như vậy sư phụ nàng thật ra là một thần tiên sao?” Sở Tu Viễn thình lình hỏi ra. Lâm Hàn sửng sốt, lời này nói như thế nào.
Sở Tu Viễn: “Có thể đem đồ vật trong mộng biến ra thành thật, không phải thần tiên thì là cái gì?”
Lâm Hàn muốn trợn trắng mắt: “Thần tiên mà còn ăn ngũ cốc hoa màu sao? Còn cần phải tu luyện võ công nữa sao? Chàng nói người đó là thần tiên, chi bằng nói người đó là thế ngoại cao nhân, mà còn là cao nhân ẩn cư ở một chỗ nào đó. Sở dĩ không ngăn cản ta hoặc không chuyển đi chỗ khác là bởi mỗi lần ta chỉ lấy có một chút. Chẳng hạn như mấy cân vừng, khoai đỏ miễn cưỡng đủ trồng một mẫu đất, mấy cây vải thiều dương mai cũng chỉ đủ trồng trong một mảnh vườn rất nhỏ.”
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Ý tứ của nàng là chưa từng nhìn thấy qua người đó? Không biết người đó là nam hay nữ à?” Lời nói vừa ra, hắn liền nghĩ tới Lâm Hàn đã nói nơi đó không có bóng người, không khỏi khẩn trương hơn: “Sau này đừng tới đó nữa.”
Lâm Hàn theo bản năng hỏi: “Vì sao?”
“Có thể là người đó đi ra ngoài gặp bằng hữu. Nàng lấy của người ta nhiều thứ đồ như vậy, đợi người ta quay về còn không phải sẽ tìm cách đối phó nàng sao?” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn lắc đầu: “Không. Không phải là ta trộm mà là mua của người đó.”
“Mua?”
Lâm Hàn gật đầu: “Trước kia ta không có tiền, về sau được gả cho chàng. Mặc dù cha ta không chuẩn bị đồ cưới gì cho ta hết, nhưng ta tìm ông ta đòi rất nhiều tiền. Khoảng thời gian trong phủ không có tiền có dùng một ít, còn lại đều cho người nọ. Vàng mà bệ hạ thưởng cho ta cũng cho người đó một nửa.”
“Trách không được nàng không cho phép ai vào đông sương phòng hết, còn có tiền bên trong bị thiếu một nửa.” Sở Tu Viễn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nàng vừa nói như vậy, cả người cũng thông suốt: “Phu nhân, vi phu không thể không nói, may mà nàng không phải là nam nhi.”