Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 331
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:58:29
Lượt xem: 1
Sáng sớm hôm sau, Sở Tu Viễn và Sở Mộc vừa thượng triều, Sở Ngọc đã tách Đại Bảo Bảo và mẫu thân ra hai đứa bọn nó đến học đường. Sở Dương đi tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe rõ ý đồ nó đến đây, cũng không lừa gạt hài tử, nói thẳng: “Con không biết mình muốn làm gì thì nhìn thử xem người khác làm gì, ví dụ như tam công cửu khanh.” Không đợi nó mở miệng, lại nói: “Đi học trước đi, chờ ngày hưu mộc rồi nghĩ cũng không muộn.”
Tối qua Sở Dương ngủ không ngon, sao có thể chờ đến ngày hưu mộc chứ, trên đường đến thư viện phía tây nó không ngừng nghĩ ngợi, dưới Thừa tướng có cửu khanh, công việc rất bận rộn. Ngự sử đại phu giám sát đủ loại quan lại, cũng không khác Thừa tướng là bao, tốn công vô ích, nhìn chẳng giống con người, nó không muốn làm.
Thái úy quản quân bộ. Đại Bảo Bảo có thể kế thừa đại nghiệp của phụ thân nên cái này có thể là của Đại Bảo Bảo. Nó cũng không dám tranh với Đại Bảo Bảo, bằng không tiểu tử kia chắc chắn sẽ cào chết nó.
Người đứng đầu cửu khanh chính là Thái thường chưởng quản việc lễ nghi, nó không thích lễ nghi phiền phức. Thiếu phủ là quản gia của hoàng thất. Đến nhà nó mà nó còn không muốn quản, làm sao có thể quản gia cho bệ hạ? Sở Dương lắc đầu, cái này cũng không được.
Lang trung lệnh cùng vệ úy đều quản cấm vệ trong cung, trước kia cha nó từng làm. Tổ mẫu nói vô cùng vất vả, thường xuyên thức đêm bảo vệ bệ hạ. Nó cũng không muốn như vậy.
Tông chính chuyên xử lý chuyện của hoàng gia, nhưng mà hoàng thất nhiều người ngạo mạn như vậy, nó cũng không muốn giao tiếp với bọn họ. Điển khách không cần làm vậy nhưng phải ngoại giao với các tộc nhân Tây Vực. Nhưng nghĩ đến người Tây Vực nói chuyện huyên thuyên, Sở Dương lại lắc đầu, cái này không được.
Nhưng mà cái gì cũng không được, cuối cùng chỉ còn thừa lại Thái bộc, Đình úy cùng với Trị lậy nội sử. Thái bộc chăm ngựa, Trị lật nội sử quản lý gạo và bạc, nói trắng ra vẫn là quản gia, quản gia của mọi người trong thiên hạ.
Sở Dương không muốn làm quản gia, vậy chỉ còn có Đình úy.
Nghe nói Đình úy xử án không nói chứng cứ, thường sẽ bắt người đánh một trận, nếu chịu trói thì kết án, không thì lại tìm chứng cứ, ra tay vô cùng thô bạo, Sở Dương lắc đầu, cái này cũng không được.
“Đại ca, đại ca, nghĩ gì đó?”
Sở Dương bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Sở Ngọc đang đứng ngoài cửa thư viện: “Sao đệ không vào trong?”
“Tới tìm huynh.” Sở Ngọc qua đó: “Sắp vào học rồi, huynh còn ở đó suy nghĩ vớ vẩn cái gì?”
Sở Dương nói lại những chuyện nó vừa nghĩ: “Đệ cảm thấy ta hợp làm cái gì?”
“Sao huynh còn nghĩ cái này?” Sở Ngọc hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-331.html.]
Sở Dương thầm nhủ, còn không phải vì các đệ ai cũng có mục tiêu, chỉ có ta là không có sao.
“Ta lo lắng cha đột nhiên hỏi tới, ta không trả lời được sẽ bị cha quở trách.” Sở Dương nửa thật nửa giả nói.
Sở Ngọc: “Vậy làm Đình úy là được rồi.”
“Đình úy? Bá tánh Kinh Sư ghét nhất là Đình úy, đệ còn bảo ta làm sao?” Sở Dương nhíu mày: “Ta có còn là ca ca ruột của đệ không?”
Sở Ngọc gật đầu: “Đệ còn chưa nói hết mà. Huynh nghĩ xem tại sao bá tánh Kinh Sư lại ghét Đình úy? Huynh không làm như vậy là được rồi. Hơn nữa nếu làm tốt biết đâu còn được lưu danh sử sách.”
“Lưu danh sử sách?!” Sở Dương kinh ngạc hô lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Ngọc lại gật đầu: “Đệ muốn lưu danh sử sách.”
“Viết về rau dưa củ quả nhà ta?” Sở Dương liếc nó: “Ta và đệ tốt nhất nên học hành cho tốt đi. Bị mẫu thân biết được chắc chắn sẽ cùng cha đánh chúng ta một trận. Cả ngày rảnh rỗi nghĩ chuyện không thực tế.”
Sở Ngọc đi lên vỗ vai nó: “Huynh sai rồi. Chính nương là người nhắc đệ chuyện lưu danh sử sách này.”
Sở Dương dừng lại, xoay người ý bảo nó tiếp tục.
“Mẫu thân nói bất kể là làm chuyện gì, nếu đạt được cực hạn hoặc là giành được vị trí đầu tiên, như vậy tên tuổi sẽ được lưu danh sử sách.” Sở Ngọc vỗ vỗ ngực: “Đệ muốn trở thành người đầu tiên viết về mỹ thực rau dưa củ quả của triều ta. Huynh thì sao.” Vỗ vỗ bả vai Sở Dương: “Cũng có thể phấn đấu làm thật tốt một việc gì đó.”
Sở Dương đánh giá nó một phen từ trên xuống dưới, vẫn cảm thấy nó ăn nói bậy bạ. Nhưng mà nó lại nói rõ ràng như vậy, có vẻ không phải là giả. Sở Đại công tử nghĩ nghĩ, sau khi tan học nhất định phải tìm mẫu thân hỏi cho rõ.
Lâm Hàn đã từng nói nếu đạt được cực hạn sẽ có thể ghi danh thiên cổ, nhưng mà là lúc nàng đang nói chuyện với Sở Tu Viễn và Sở Mộc chứ không phải Sở Ngọc, không ngờ Sở Ngọc lại nhớ kỹ.
Khó có được hài tử có mục tiêu của mình, tuy rằng chỉ có thể là tạm thời. Lâm Hàn cũng rất vui lòng: “Nhị Bảo không lừa con, ta đúng là từng nói qua. Cha con cũng tán đồng.”
“Vậy Đình úy có cần phải tiếp xúc với người chết thường xuyên không?” Sở Dương vội hỏi.