Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 350
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:59:01
Lượt xem: 1
Đại Bảo Bảo nói một cách rất ngay thẳng: “Thì chính là giảng một lần là nhớ ạ.”
Giọng điệu ấy phải gọi là đường hoàng điềm nhiên, cũng khiến cha nó không nói nên lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn mở miệng nói: “Phu quân, quay về rồi nói.”
Sở Tu Viễn nuốt lại lời đến bên miệng về, bởi vì Lâm Hàn cực kỳ hiếm khi gọi hắn là phu quân. Mỗi lần hai chữ “phu quân” vừa thốt ra, không phải là nàng giận dữ phát cáu, thì tức là sự tình rất nghiêm trọng.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Vậy mọi người đi đi. Đại Bảo, Nhị Bảo, ta đưa các con đến học đường.”
Hai huynh đệ nhìn nhau một cái, đi qua Tây sương phòng, Sở Dương cất lời bảo: “Có phải cha muốn hỏi bọn con chuyện của Bảo Bảo không?”
“Các con biết à?” Sở Tu Viễn hỏi thẳng.
Sở Ngọc lắc đầu: “Khi trước Đại Bảo Bảo từng nói nó có thể ghi nhớ, nhưng mỗi lần nói xong đều thêm một câu nó là bảo bảo thông minh nhất cả nhà, nên con và đại ca vẫn luôn tưởng nó nói ngoa thổi phồng, chẳng lẽ không phải?’
Sở Tu Viễn nhìn Sở Dương: “Con cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của nó giống cố ý khoe khoang sao?”
Không giống!
Nhưng hai huynh đệ đã nghe quen rồi, nên cũng không nghĩ nhiều.
Thế nhưng, học đường ở trong phủ, từ phòng chính của chính viện đến học đường không đến một nén hương, nào cần tới cha nương đưa đón. Thế nên Sở Tu Viễn nói muốn đưa chúng nó đi, Sở Dương và Sở Ngọc mới nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Sở Ngọc không kiềm lòng được hỏi han: “Nếu như là thật, cha định làm như thế nào?”
“Cùng học hành đọc sách với bọn con sao ạ?” Sở Dương hỏi theo.
Sở Tu Viễn cũng không có cách gì tốt, bởi vì hắn giống với Sở Dương và Sở Ngọc, cứ tưởng Đại Bảo Bảo nói bản thân nó thông minh chỉ là nói miệng mà thôi: “Bất kể làm như thế nào cũng phải làm rõ Đại Bảo Bảo ghi nhớ được bao nhiêu trước đã.”
Thế nhưng Sở Tu Viễn lại không hay biết Lâm Hàn đã thử Đại Bảo Bảo rồi.
Mẫu tử hai người đến chợ Tây, Lâm Hàn cũng xác định được Đại Bảo Bảo ghi nhớ hết thảy nội dung thầy dạy mấy hôm nay.
Lâm Hàn lo thằng bé vểnh đuôi lên tận trời nên cũng không khen thằng bé quá đà, chỉ nói một câu: “Đại Bảo Bảo đúng thật là bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-350.html.]
Thằng bé sung sướng, lập tức hỏi ngay: “Nương, có thể dùng tiền của nương mua một quả xúc cúc cho con khong?”
Thằng bé thích đá xúc cúc, mà Sở Tu Viễn hy vọng mấy đứa trẻ thân cường thể tráng, không bệnh không tật nên cũng để cho chúng nó chơi xúc cúc, vì vậy mà hơn một tháng đã có thể đá hỏng một quả xúc cúc.
Không kể Đại Bảo Bảo chủ động nhắc tới, không nói thì Lâm Hàn cũng sẽ mua cho nó.
Lâm Hàn bèn cười nói: “Có gì mà không thể.”
“Nương là tốt nhất.” thằng bé nhào vào lòng nàng.
Lâm Hàn giơ tay lên cản lại, Đại Bảo Bảo muốn giả vờ đáng thương thì nghe thấy nương nó bảo: “Chúng ta nên đi xuống rồi.”
Thằng bé vô thức nhìn ra ngoài, nhưng rèm xe đã ngăn cản ánh nhìn.
Lâm Hàn vén rèm xe ra, thằng bé nhìn thấy ở bên ngoài ngựa xe như nước, trên con phố cách không xa người người đông đúc, không kiềm lòng được nói: “Đây chính là chợ Tây ạ?”
“Con quên rồi à?” Lâm Hàn nói: “Năm ngoái còn dẫn con tới.”
Thằng bé suy nghĩ cẩn thận: “Không phải thế này.”
Lâm Hàn bế nó xuống xe, chỉ vào con lạc đà đứng cách đó không xa: “Có phải thế này không?”
Chợ Đông không nhìn thấy được lạc đà, thằng bé trông thấy ngọn núi nhỏ trên lưng con lạc đà kia thì vội vàng gật đầu: “Là chợ Tây.”
“Con lớn rồi, nương bế tốn sức lắm. Đi xuống nương dắt con đi có được không?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé vùng vẫy đòi xuống.
“Không vội.” Lâm Hàn bế nó khỏi chỗ gửi vật nuôi rồi mới đặt thằng bé xuống đất, sợ vật nuôi của nhà người ta bỗng dưng bị hoảng sợ đá vào thằng bé.
Sở Dương và Sở Ngọc không tới nên không có ai chơi cùng với thằng bé, Lâm Hàn lo thằng bé sẽ buồn chán, bèn mua một quả xúc cúc cho nó trước, bảo thằng bé ôm lấy rồi mới kéo nó, dẫn theo thị vệ và nha hoàn đi vào trong.
Hiện giờ người ta mua sắm đa phần là dùng tiền đồng hoặc dùng đồ đổi đồ, Lâm Hàn không muốn thu hút sự chú ý, vậy nên lúc tới bèn dẫn theo Hồng Lăng, để cho Hồng Lăng cầm tiền.
Lúc Lâm Hàn thăm dò Đại Bảo Bảo, Lâm Hàn cũng không rảnh rỗi… nàng ấy đang tính toán xem tiền bọn họ mang theo có thể mua sắm được bao nhiêu đồ. Vậy cho nên khi trông thấy có người bán khoai lang, Hồng Lăng bèn đi đến bên cạnh Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Phu nhân, tiền của chúng ta mà đổi hết thành khoai lang thì có thể mua được cả vạn cân. Phải mua nhiều như thế sao ạ?”