Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:10:51
Lượt xem: 0
“Hai người nói nhiều quá.” Sở Dương không nhịn được mở miệng nói.
Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo dùng lúc im miệng lại.
Lâm Hàn vui sướng.
Hai huynh đệ quay đầu lại, đồng thanh nói: “Nương cười gì thế?”
“Cười hai đứa con đúng thật là trẻ con, chút chuyện nhỏ như thế cũng có thể nói luôn mồm.” Lâm Hàn không muốn nghe Đại Bảo Bảo lảm nhảm không ngừng bèn tiếp tục nói: “Chúng ta đi mua đồ trước đã, mua xong rồi hai đứa lại tiếp tục.”
Thế nhưng mấy người lượn một vòng quanh chợ Đông, đồ cần mua đều đã mua, Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo mỗi đứa một cái kẹo nên không có thời gian rảnh nói luôn mồm nữa.
Sau khi quay về nhà ăn cơm trưa xong, Sở Mộc đi ra ngoài kết giao bạn bè, Lâm Hàn bèn dẫn ba đứa trẻ tới phía Tây luyện chữ.
Tiếc rằng ba đứa trẻ ngồi trên chiếc giường sưởi nóng hầm hập thì chỉ muốn ngủ.
Mùa đông ngày ngắn, Lâm Hàn không muốn chúng nó ngủ, nhưng không ngủ thì suốt buổi chiều đều sẽ không có tinh thần, Lâm Hàn bèn trông bọn nó ngủ ba nén hương, rồi gọi mấy đứa trẻ dậy.
Đại Bảo Bảo dụi mắt rồi lại nằm lên chiếc bàn dài, dự định lại đánh một giấc nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Hàn chậc lưỡi một tiếng, khá ghét bỏ bảo: “Bức vẽ này thật là khó coi.”
“Cái gì khó coi ạ?” Đại Bảo Bảo nổi lên tính tò mò, không kiềm lòng được hỏi.
Lâm Hàn đẩy Sơn Hải Kinh đến trước mặt nó: “Cái này, con xem có khó coi không?”
Sở Dương ghé đầu lại nhìn một cái, không nhận ra: “Thứ gì thế ạ?”
“Quái vật trong Sơn Hải Kinh. Bên trên nói là dựa theo lời miêu tả vẽ ra, các con xem có giống hay không.” Lâm Hàn lại nói.
Đại Bảo Bảo lập tức sôi sục, cầm sách lên: “Cho con xem xem.”
Thoạt đầu Sở Dương không dám thích thú, trông thấy thằng bé như thế lại không nhịn được: “Đệ mới nhận biết được mấy chữ, để ta!”
“Của đệ!” Đại Bảo Bảo quay người đưa lưng lại với đại ca nó.
Lâm Hàn cau mày nói: “Hai đứa các con không thể cùng xem à? Mỗi đứa cầm một nửa.”
Sở Dương định nói, nó không thích ở cạnh với Đại Bảo Bảo, nhưng nó ngước mắt lên trông thấy sắc mặt của nương nó không đúng bèn vội vàng nuốt lời lại, túm lại Đại Bảo Bảo ra sau: “Qua đây!” tựa lên chăn đệm, mỗi đứa một nửa.
Khóe miệng Lâm Hàn tràn nụ cười: “Đại Bảo đọc, Đại Bảo Bảo nghiêm túc nghe. Lúc ca ca con đọc không được phép nói leo. Đợi ca ca con đọc xong một đoạn rồi muốn hỏi cái gì rồi hỏi.” không đợi thằng bé mở miệng phản bác, “Không nghe lời thì nương không thương con nữa.”
Thằng bé bĩu môi: “Chỉ biết dọa người ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-362.html.]
“Con có thể cho là ta dọa con.” Lâm Hàn cười mỉm nhìn nó.
Thằng bé không dám, ngoan ngoãn nghe ca ca nó đọc một đoạn, có một đống câu muốn hỏi.
Sở Dương giải thích cho nó một lượt. Lâm Hàn mới mở miệng hỏi: “Bức vẽ kết hợp bên cạnh có giống hay không?”
“Không giống!” Đại Bảo Bảo ra sức lắc đầu.
Sở Dương gật đầu: “Rất không giống, cũng không biết là ai vẽ.”
“Họa sư của vườn Phù Dung.” Lâm Hàn đáp.
Sở Ngọc đang rà rà buồn ngủ kinh ngạc “a” lên một tiếng: “Ấy chẳng phải là họa sư trong cung sao?”
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Ngọc vội vàng leo lên lưng ca ca nó: “Cái nào? Ta coi coi.”
Sở Dương chỉ cho nó xem, tiện thể giải thích chỗ nào không giống với nó.
Sở Ngọc nhìn nội dung trong sách một cái rồi lại nhìn bức tranh minh họa, lập tức hiểu ra chỗ nào không giống, cơ thể của quái vật quái dị một cách cường điệu: “Gã vẽ thế này không sợ bệ hạ biếm gã thành thứ dân ư?” rồi nhìn Lâm Hàn hỏi.
Lâm Hàn: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, nào có thời gian rảnh xem cái này. Trái lại thứ đồ này cho ta một linh cảm. Lúc ở tiệm sách ta định nói nhưng chỗ đó đông người, ta sợ bị người ta nghe thấy nên không dám nói.
“Gì ạ?” Sở Ngọc vô thức hỏi.
Lâm Hàn dẩu môi về phía cuốn sách: “Có phải chúng ta cũng có thể thêm tranh minh họa vào trong sách không? Ví dụ những món như thịt kho, gà cay, cá chua ngọt.”
Sở Ngọc ngẫm nghĩ: “Có thể.” Rồi lập tức khựng lại: “Nhưng mà con vẽ không đẹp ạ.”
Lâm Hàn quay sang nhìn chỗ Sở Dương.
Trong mắt Sở Ngọc sáng lên: “Ca, huynh vẽ giúp ta đi.”
“Ta?” Sở Dương vội vàng lắc đầu: “Ta không được đâu, sách nương cho ta, ta vẫn chưa hiểu được.” dừng lại một thoáng, “Hay là đệ luyện nhiều, sau đó tự đệ vẽ.”
Sở Ngọc: “Ta?”
Sáng sớm luyện võ, tối muộn b.ắ.n cung, buổi sáng và buổi chiều đi học, ngày nghỉ Mộc soạn sách, lại cộng thêm vẽ tranh, nó sẽ mệt c.h.ế.t mất.
Sở Ngọc lắc đầu cự tuyệt, rồi sau đó quay sang nói với Lâm Hàn: “Nương, hay là thôi vậy? Đâu phải không bán được đâu.”
“Ta định bán đắt hơn một chút.” Lâm Hàn nói.