Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 368

Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:32
Lượt xem: 2

Thương Diệu vừa nghe đến chính sự, cũng không đuổi theo hắn không thả nữa: “Chuyện liên quan đến Hung Nô à?”

“Không phải. Nhưng mà chuyện này cũng đã thảo luận, ra được một kế hoạch rồi, nhưng vi thần còn chưa kịp viết ra.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu tiếp nhận tấu chương nhưng không vội vàng mở ra: “Nói tới chuyện Hung Nô. Người Hung Nô e ngại ngươi, năm ngoái ngươi tự mình đi một chuyến có thể làm cho Hung Nô an phận mấy tháng. Nếu cứ không cử quân đi qua đó, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phản.”

Sở Tu Viễn: “Phí Tiến.”

“Ai?” Thương Diệu không nghe rõ.

Sở Tu Viễn: “Phí tướng quân.”

“Hắn?” Thương Diệu cười lạnh: “Tu Viễn, có phải ngươi ăn quá nhiều nên ăn hết đồ trong đầu rồi không?”

Sở Tu Viễn cười khổ: “Bệ hạ, ngài từ từ nghe thần nói đã.”

Rầm một tiếng, tấu chương bị ném lên ngự án, Thương Diệu đè nén lửa giận: “Nói!”

Lần xuất chinh năm ngoái đó thương vong rất nhiều, chỉ là tổng số người bị thương của hai đội ngũ Sở Mộc và Trần Huân cộng lại còn chẳng bằng số người bị thương trong đội ngũ Phí Tiến. Tin tức vừa truyền đến điện Tuyên Thất, Thương Diệu tức giận đến nỗi suýt làm bị thương chính mình.

Về sau Phí Tiến trở về, Thương Diệu sở dĩ không trị tội của hắn, ngoại trừ từ trong miệng Sở Mộc biết được Hung Nô bị hỏa dược dọa không nhẹ, có thể sẽ đến hàng, còn có chính là đã trải qua nhiều ngày, tức giận trong lòng Thương Diệu đã tiêu tan.

Tuy nhiên, không có nghĩa là Thương Diệu còn muốn dùng đến hắn.

Thương Diệu cho rằng Sở Tu Viễn có thể hiểu được, thế mà hết lần này tới lần khác người nên hiểu rõ mọi chuyện như hắn lại tiến cử Phí Tiến mà hắn ghét nhất, hắn làm sao không phẫn nộ cho được.

Sở Tu Viễn cũng biết vì sao tỷ phu hoàng đế của hắn tức giận như thế, nhưng đại sự triều đình không thể hành động theo cảm tính được, cho nên Sở Tu Viễn chống lại lửa giận tiếp tục nói: “Bệ hạ ban đầu vì sao nghĩ đến chuyện dùng Phí Tiến?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-368.html.]

Phí Tiến năm nay gần năm mươi, là cấm vệ sớm nhất trong cung. Lúc tiên đế còn sống, Phí Tiến đã từng làm phó tướng theo quân xuất chinh đánh Hung Nô. Lần đó đại bại là bởi chủ tướng, cho nên Phí Tiến có công c.h.é.m g.i.ế.c mấy chục người trên chiến trường không bị trừng phạt, sau khi Thương Diệu đăng cơ còn thăng quan, bổng lộc từ sáu trăm thạch đến một ngàn thạch.

Sở Tu Viễn nói ban đầu chính là chỉ lần này.

Thương Diệu: “Hắn có võ công rất cao, lúc còn trẻ cũng chẳng thua kém gì ngươi cả. Trẫm vốn tưởng rằng hắn cũng dũng mãnh thiện chiến như ngươi, không nghĩ tới chỉ là một cái gối thêu hoa.”

“Dũng mãnh thiện chiến là thật. Phí tướng quân hiện giờ còn có thể lấy một địch mười. Nhiều lần đại bại chỉ là không giỏi xuất kích Hung Nô.” Sở Tu Viễn nói: “Để cho hắn quản lý phòng ngự Hung Nô, thần cho rằng hắn có thể làm cực tốt. Lần trước đại bại Bệ hạ không trị tội của hắn, Phí tướng quân lúc này nhất định muốn báo đáp ân không g.i.ế.c của bệ hạ.”

“Điểm mấu chốt chính là lúc này dùng đến hắn, Phí tướng quân chỉ sẽ càng thêm cảm kích bệ hạ. Hung Nô cầm một khoản tiền lớn hấp dẫn hắn, Phí tướng quân cũng sẽ không phản bội bệ hạ. Bệ hạ, thần cho rằng lòng trung thành của tướng quân phái tới biên quan quan trọng hơn năng lực. Người có võ công không kém Phí tướng quân ở trong triều cũng không ít, nhưng người trung thành như hắn lại không nhiều, hơn nữa có thể điều đến biên quan chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Thương Diệu đem số võ tướng trong triều lọc qua một lần, không thể không thừa nhận Sở Tu Viễn nói rất đúng.

“Việc này đến sáng mai thượng triều rồi bàn lại. Đây mới chỉ là những lời ngươi nói thôi.” Thương Diệu nói.

Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm: “Vi thần tuân mệnh. “

Thương Diệu mở tấu chương ra: “Quan Đông? Bên chỗ Quan Đông cũng có Hung Nô à?”

“Không phải, bên kia cằn cỗi, nhiều lần mất mùa loạn lạc, mùa đông năm ngoái lại xin lương. Đại Tư Nông liền thương thảo với vi thần xem có nên dời dân chúng từ Quan Đông đến Trung Nguyên hay không. Vi thần không dám tự quyết, liền bảo hắn viết một tấu chương.” Sở Tu Viễn nhìn vào tấu chương trong tay Thương Diệu, chính là cái này.

Thương Diệu giận đến bật cười: “Vì sao không tự mình trình lên cho trẫm?”

“Chuyện di dân là đại sự, ngoại trừ hao phí thuế ruộng thì còn cần đến quân đội trợ giúp dân chúng di chuyển, cho nên hắn mới đánh tiếng với thần trước, thần sau khi xem qua cho rằng có thể rút ra nhiều binh lính như vậy mới trình lên bệ hạ. Còn hắn thì lại viết lại.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu: “Dân chúng Quan Đông dời đi, vậy cả vùng đất Quan Đông rộng lớn như thế sẽ bỏ không à?”

“Cái này…” Sở Tu Viễn không nghĩ tới điểm ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thương Diệu khép tấu chương lại, ném lên ngự án: “Trở về hỏi phu nhân ngươi một chút, Quan Đông có thích hợp để trồng ngô hay không. Nếu thích hợp trẫm ngày mai liền sai người đem hạt ngô đưa qua đó.”

Loading...