Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:42
Lượt xem: 1
Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn hắn: “Rất muốn biết à?”
Sở Tu Viễn chỉ muốn học theo phu nhân hắn tặng cho phu nhân hắn một cái liếc mắt, tiếc rằng có lòng mà lại chẳng có gan.
Sở Tu Viễn liền hỏi: “Phu nhân là bảo ta đoán à?”
Lâm Hàn gật đầu một cái.
Sở Tu Viễn cười khẽ một tiếng: “Nàng đã nói thứ kia ở trong phòng ngủ, vi phu còn cần phải đoán nữa sao? Đi vào phòng ngủ nhìn một cái là biết.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, sải bước đi về phía phòng ngủ.
Lâm Hàn vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà, không đợi nàng đuổi kịp, Sở Tu Viễn đã đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy bên ngoài bình phong đặt một bao tải. Bao tải phồng lên, thứ ở bên trong chắc hẳn là thứ mà Lâm Hàn mang ra từ trong mộng.
“Chờ một chút, nàng cứ tuỳ tiện đặt ở chỗ này như vậy à?” Sở Tu Viễn chỉ vào bao tải kia, không dám tin hỏi.
Lâm Hàn không rõ nguyên nhân: “Thì sao? Không có sự đồng ý của ta và chàng thì Hồng Lăng sẽ không dám tự mình mở cửa mà.”
“Vậy cũng không thể đặt ở chỗ này được.” Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc có biết đồ vật tinh quý cỡ nào hay không. Lập tức đi vào xách bao tải kia lên, nhưng mà, Đại tướng quân không xách nổi.
Sở Tu Viễn không tin tà, hít sâu mạnh mẽ dùng sức, bao tải rời khỏi mặt đất, lập tức lại vội vàng buông xuống, quả thực là sợ đau tay trật khớp.
“Phu nhân, trong này đựng cái gì thế? Phải tới hai trăm cân.” Sở Tu Viễn không khỏi hỏi.
Lâm Hàn lắc đầu thở dài, tỏ vẻ rất thất vọng với hắn: “Ta tưởng chàng có thể xách lên nổi.”
“Ta cũng cho rằng như vậy.” Sở Tu Viễn tức giận liếc nàng một cái, mở ra nhìn thấy bên trong là củ này đến củ khác, có màu vàng đất, nếu nói nó là củ khoai sọ thì lại lớn hơn khoai sọ, nếu nói nó là khoai đỏ thì vỏ bên ngoài cũng không phải màu đỏ, liền cố ý hỏi: “Cục đất à?”
Lâm Hàn giơ tay lên đẩy đầu hắn một cái: “Chàng mới là cục đất ấy.”
Sở Tu Viễn thuận thế dời sang bên cạnh hai bước, Lâm Hàn ngồi xổm xuống lấy đồ bên trong ra. Sau đó Sở Tu Viễn mới nhìn kỹ lại: “Khoai đỏ nhưng lại là màu vàng đất? Ươm mầm như thế nào?” Không đợi Lâm Hàn giải thích đã tự mình nói ra: “Tới thời điểm ươm giống rồi à? Nàng nhìn ta làm gì? Nói đi.”
Lâm Hàn đứng dậy hai tay chống thắt lưng: “Đều bị chàng nói xong hết rồi, ta nói cái gì nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-374.html.]
Sở Tu Viễn ngượng ngùng nở nụ cười: “Phân phó mấy người lão Hà ươm giống.” Không cho nàng mở miệng: “Vi phu nói thay cho nàng.”
“Không giống khoai đỏ đâu.” Lâm Hàn vội vàng nói.
Sở Tu Viễn dừng lại, làm ra vẻ rửa tai cung kính lắng nghe.
Lâm Hàn lườm hắn một cái, lại tác quái rồi: “Trước tiên cứ thả vào sương phòng khách viện để giục mầm đã.” Chỉ vào chồi non trên củ khoai tây: “Như bây giờ vẫn còn quá nhỏ, qua thêm mấy ngày nữa đem chỗ có chồi cắt ra trồng vào trong đất là được.”
Sở Tu Viễn: “Đơn giản như vậy thôi à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đơn giản vậy thôi. Hoàn cảnh sinh trưởng của thứ này cũng gần giống như khoai đỏ, sản lượng so với khoai đỏ thấp hơn một chút, nhưng có một điểm mà khoai đỏ không thể so sánh được chính là cái này có thể vừa làm món chính vừa làm đồ ăn.”
“Vậy buổi trưa chúng ta nếm thử vài củ.” Sở Tu Viễn thuận miệng tiếp lời.
Lâm Hàn: “Không được, nghe nói rằng những củ đã mọc mầm là có độc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bàn tay Sở Tu Viễn khẽ run lên, suýt nữa đem thứ kia ném ra ngoài: “Kịch độc à?”
Lâm Hàn cũng không biết, trước tận thế nghe nói không nên ăn khoai tây nảy mầm, sau tận thế lương thực thiếu hụt, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, căn bản nó không có cơ hội nảy mầm.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hình như là tuỳ thể trạng mỗi người, có người ăn một chút liền thượng thổ hạ tả, có người chỉ cảm thấy không thoải mái một chút. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng cho lắm.” Nói xong nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Hay là phu quân nếm thử nhé?”
Sắc mặt Sở Tu Viễn khẽ biến: “Phu nhân, đã từng nghe nói qua câu này hay chưa…”
“Chưa!” Trực giác cả Lâm Hàn nói rằng đó không phải là câu tốt lành gì cả.
Sở Tu Viễn bật cười: “Chưa thì ta cũng muốn nói. Ngòi châm của ong bắp cày…”
“Có nghĩa là gì?”
Hai phu thê xoay người, Đại Bảo Bảo nhà bọn họ đang ghé vào bên cửa, chỉ ló cái đầu nhỏ ra, trên mặt đầy vẻ tò mò.
Sở Tu Viễn cười nói: “Độc nhất tiểu hài tử tâm.”
Tiểu hài tử ngẩn người, phản ứng lai liền đứng phắt dậy, tức giận trừng mắt nhìn cha nó rồi quay đầu bỏ đi.