Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 383
Cập nhật lúc: 2024-11-04 06:22:57
Lượt xem: 2
Sở Tu Viễn rất muốn gật đầu, chỉ tiếc rằng trong cung không có bí mật.
Hắn bên này nói một tiếng phải, bên kia có thể truyền đến điện Tuyên Thất. Sau đó hoàng đế tỷ phu của hắn sẽ tuyên hắn qua, châm chọc khiêu khích một phen, nói không chừng còn có thể dính dáng đến phu nhân hắn nữa.
Thế nhưng Sở Tu Viễn cũng khống thể nói là học theo mình, nếu không a tỷ hắn sẽ lại quở trách hắn: “Học theo mấy tiểu tử thúi. Bảo Bảo rất hay như vậy. Thế nên phu nhân đã xử nó không ít lần rồi.”
“Mẫu hậu, trái cây ở nhà cữu phụ không bẩn.” Tiểu thái tử nghe ra được Hoàng hậu mất hứng: “Phía trên còn có mấy giọt sương nữa, phụ hoàng nói giọt sương còn sạch hơn cả nước giếng, ăn vào sẽ không bị đau bụng, mẫu hậu yên tâm đi.”
Hoàng hậu: “... Ta sợ bên trong có sâu.”
“Có sâu cũng không rửa được mà.” Tiểu thái tử lại lấy một trái: “Có sâu cũng có thể nhìn ra được.” Lập tức đưa cho mẫu hậu nó, để mẫu hậu xem sạch đến cỡ nào.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn một chút rồi đặt quả anh đào lên bàn, quay về phía thái tử: “Tại sao ta lại cảm thấy con nói nhiều hơn nhỉ?”
“Hài nhi đã lớn rồi mà.” Tiểu thái tử đứng dậy, tay nhỏ khoa tay múa chân một chút: “Qua vài năm nữa là cao bằng cữu phụ rồi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ngươi mau ngậm miệng lại đi, không nhìn thấy mẫu hậu ngươi đang nghi ngờ ngươi bị quỷ nhập rồi đó sao?
“A tỷ, bệ hạ cho rằng Thái tử như vậy rất tốt.” Sở Tu Viễn nói.
Hoàng hậu liền muốn phản bác, chợt nghĩ đây cũng không phải khuyết điểm trí mạng, mà hoàng đế trước kia cũng từng nói qua với Hoàng hậu, Thái tử ngoan ngoãn quá mức, Hoàng hậu liền nuốt lời định nói lại, kéo Thái tử đến bên người: “Đến nhà cữu phụ con thì phải nghe lời, bằng không về sau cũng đừng hòng đi nữa.”
“Hài nhi sẽ nghe lời.” Tiểu thái tử nói nhanh: “Mẫu hậu, hài nhi đi bây giờ luôn được không?”
Hoàng hậu: “Được rồi, nhưng mà con chờ một chút, mẫu hậu có chuyện muốn hỏi con. Tại sao con lại biết cữu mẫu con đưa anh đào đến cho ta?”
“Người trong cung hài nhi nhìn thấy ạ.” Tiểu thái tử nói xong, không được tự nhiên chớp chớp mắt.
Tốc độ quá nhanh, Hoàng hậu không thể nhìn thấy, Sở Tu Viễn lại thấy rõ ràng. Ngày hôm sau sau buổi triều sớm, Sở Tu Viễn lưu lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-383.html.]
Thương Diệu nghi hoặc, hỏi: “Còn có việc gì? “
Sở Tu Viễn: “Thần luôn cảm thấy ngoài điện Tuyên Thất cũng có người của Thái tử.”
Thương Diệu không hiểu: “Ý ngươi là sao?”
Sở Tu Viễn liền nói rõ ràng hơn một chút: “Nó sai người nhìn chằm chằm điện Tuyên Thất và điện Tiêu Phòng.”
Thương Diệu ngẩn người, ý thức được hắn vừa nói cái gì, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi: “Khi nào?”
“Bệ hạ bớt giận, thần còn chưa nói xong. Mục đích của nó làm như vậy là để nhìn chằm chằm vào thần.” Sở Tu Viễn nói.
Lửa giận trong lòng Thương Diệu chợt tiêu tan, dò xét Sở Tu Viễn một phen: “Ngươi quở trách nó, hay là đánh nó?”
“Đều không phải. Trái cây trong nhà thần cũng sắp chín rồi. Đại khái là nó muốn trèo cây hái trái cây, cho nên sai người nhìn chằm chằm hai cung, một khi thấy thần mang theo đồ vật tiến cung, liền đi bẩm báo với nó.” Ngày hôm qua Sở Tu Viễn không có ý định nói cho hoàng đế tỷ phu, nhưng thủ đoạn của tiểu thái tử non nớt, thay vì bị phát hiện, không bằng chủ động khai báo.
Thương Diệu tò mò: “Nó nói với ngươi à? Không đời nào. Nhi tử của trẫm không ngốc như vậy.”
“Hôm qua nhi thần chân trước tiến vào điện Tiêu Phòng, chân sau Thái tử liền đến.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu nở nụ cười, vừa tức giận vừa buồn cười: “Trách không được hôm qua đến hỏi trẫm có thể đến nhà ngươi hay không. Tuổi còn nhỏ, tâm nhãn không ít.” Dừng một chút, nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Theo trẫm biết thái tử trước kia cũng không dám làm như vậy. Có phải là học theo Đại Bảo Bảo nhà ngươi không?”
Sở Tu Viễn: “Đại…Đại Bảo Bảo sao? Không đời nào.”
“Có gì mà không thể?” Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ba ngày hai lượt đi tìm nó chơi, Đại Bảo Bảo không dạy, mưa dầm thấm lâu cũng thành.”
Sở Tu Viễn nhất thời hối hận vì cái miệng này, quả nhiên không thể xen vào chuyện gia đình người ta - rất dễ dàng làm cho trong ngoài không phải người: “Bệ hạ, Thái tử so với Đại Bảo Bảo lớn hơn hai tuổi.”
“Ngươi là cha của Đại Bảo Bảo mà mỗi lần đối đầu với nó vẫn bị ăn quả đắng đấy thôi.” Thương Diệu liếc hắn một cái, thở dài nói: “Nghe ngươi nói như vậy, trẫm ngược lại không lo lắng Thái tử không hạ được Đại Bảo Bảo. Trẫm lo lắng Thái tử càng đi càng lệch.”