Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-11-01 12:01:58
Lượt xem: 55

Hồng Lăng xoay người: "Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp thế hả?"

"Lệnh đường tới rồi, ở ngoài cửa." Gã sai vặt gác cổng hôm nay vội vàng luống cuống nói.

Hồng Lăng vội vàng xoay người về phía Lâm Hàn: "Phu nhân, làm sao bây giờ?"

"Là nương ta hay là đích mẫu của ta?" Lâm Hàn hỏi.

Gã sai vặt gác cổng bị hỏi ngây ngẩn cả người, không khỏi cầu cứu Hồng Lăng.

"Nương ta gầy như ta, thấp hơn ta một chút." Lâm Hàn vươn ba ngón tay ra: "Cũng cỡ chừng này. Màu da không đen không trắng. Đích mẫu của ta thấp hơn ta nửa cái đầu, người đẫy đà, làn da trắng hơn."

Gã sai vặt gác cổng nhớ lại: "Là nương của ngài."

"Đừng để ý tới bà ta, không gặp được ta sẽ tự đi về." Lâm Hàn nói dứt khoát.

Gã sai vặt gác cổng nghe vậy liền sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần lập tức lộ vẻ khó xử. Vị kia chính là quý thiếp của Lâm thừa tướng đấy.

Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Thường nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Để tránh cho các ngươi hiểu lầm ta là người tâm ngoan thủ lạt, ích kỷ bạc tình bạc nghĩa. Hôm nay ta liền nói cho các ngươi biết, ta đến phủ rồi mới biết đại tướng quân có ba hài tử.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Lăng cùng gã sai vặt gác cổng đều không dám tin.

Lâm Hàn cười khẽ một tiếng: “Đại đa số trưởng bối đều yêu thương hài tử. Nhưng rừng lớn, loại chim nào mà chẳng có.” Nàng dừng một chút: “Còn bảo ta đi ra ngoài gặp bà ta nữa không?”

Gã sai vặt gác cổng vội vàng lắc đầu: “Nhưng, nhưng bà ấy không đi thì sao ạ?”

“Bà ta cũng muốn giữ thể diện, không đi cũng không dám làm ầm ĩ ngoài cửa đâu.” Lâm Hàn nói.

Hồng Lăng không cho rằng như vậy: “Phu nhân, chuyện lần này liên quan đến muội muội ngài.”

“Bà ta chỉ là thiếp của cha ta, không có sức lực mà làm náo loạn đâu.” Lâm Hàn nhìn về phía nàng ấy: “Ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?”

Hồng Lăng hiểu được, gã sai vặt gác cổng cũng lui ra.

Lâm Hàn khoát tay, Hồng Lăng cũng đi theo lui ra ngoài.

Trong chủ viện chỉ còn lại một mình Lâm Hàn, Lâm Hàn liền lẻn vào không gian, tìm cách làm giấy trúc cùng với sách dạy nấu ăn.

Lâm Hàn lật toàn bộ sách bên trong ra, mệt mức đến trán đổ mồ hôi mới tìm được sách dạy nấu ăn cùng sách “Thiên công khai vật”.

Lo lắng mấy hài tử bất thình lình chạy tới, Lâm Hàn dùng tinh thần lực đem toàn bộ sách vở ném trở lại trong thùng đựng hàng, sau đó cầm sách dạy nấu ăn cùng “Thiên công khai vật” đi ra, nghỉ ngơi một lát liền trở về phòng ngủ.

Lâm Hàn mở sách ra tìm được thứ nàng cần, lặng lẽ đọc mấy lần cho thuộc rồi ném sách trở lại không gian, đi thư phòng luyện tập viết chữ. Sau này nàng sẽ chép toàn bộ nội dung trong sách ở bên trong lên trúc giản, đỡ phải đọc thuộc lòng.

“nương, nương...”

Giọng nói của Sở Dương từ bên ngoài truyền đến, mà hài tử kia biết Lâm Hàn không biết nhiều chữ lắm, còn không biết dùng bút lông, Lâm Hàn cũng không trốn tránh: “Chuyện gì thế?”

“ Sở Bạch Bạch làm gãy chân xe ngựa của ta. nương, mau quản nó đi.”

“Không phải Sở Bạch Bạch.”

Lâm Hàn ném bút lông xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Con là Đại Bảo Bảo, so với đại ca Đại Bảo của con còn có nhiều Bảo hơn, tại sao con lại ném xe ngựa của đại ca hả?”

“Không mà.” Tiểu hài tử theo tiếng nhìn thấy Lâm Hàn tiến vào, liền trốn phía sau nhị ca Sở Ngọc của thằng bé.

Sở Ngọc xoay người túm thằng bé ra, tiểu hài tử giơ tay lên hướng trên mặt Sở Ngọc chào hỏi.

Nhị công tử giật mình.

Lâm Hàn đi qua xách tiểu hài tử lên, đánh vào m.ô.n.g hắn một cái: “Làm sai rồi còn đánh người, Đại Bảo Bảo, vi nương thực sự thất vọng về con.”

Đại Bảo Bảo miệng méo xệch, sau đó “oa” một tiếng khóc toáng lên, khiến cho Sở Dương cùng Sở Ngọc cùng bị chấn động giật cả mình.

Lâm Hàn đau đầu: “Không được khóc nữa. Khóc nữa, ta không thương con nữa.”

“Hức…” Tiểu hài tử dừng lại.

Lâm Hàn xoa xoa thái dương: “Con làm gì mà lại ném xe ngựa của đại ca con?”

Tiểu hài tử đáng thương nhìn Lâm Hàn, người ta đã khóc rồi mà vẫn còn thẩm vấn người ta, ta không thích ngài nữa.

“Đại Bảo, con nói xem.” Lâm Hàn quay sang Sở Dương hỏi.

Sở Dương chỉ vào xe ngựa bị rớt một cái bánh xe: “Nó muốn con đưa cho nó.” Cậu bé sợ Lâm Hàn nói mình bắt nạt đệ đệ: “Con đã đưa cho nó mấy thứ rồi, nhưng nó cứ đòi đồ trong tay con. Con chơi cái gì nó đòi cái đó.” Cậu lại chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo: “Trước kia nó không như vậy đâu, nhưng mấy bữa nay không biết học theo ai nữa, con cũng muốn đánh c.h.ế.t nó luôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-50.html.]

Tiểu hài tử xoay người chui vào trong lòng Lâm Hàn.

Lâm Hàn vừa thấy toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi hết lên người nàng, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen: “Trốn cái gì hả? Chột dạ rồi à. Chột dạ thì sau này phải sửa biết không.”

“Ngài nói với hắn cũng vô dụng thôi.” Sở Ngọc mở miệng nói: “Phải đánh nó. Đánh một trận rồi nó mới yên được.”

Chương 521

Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài 5

Lâm Hàn buồn cười: “Vậy sao hai người ngươi không đánh nó? Còn gọi ta đến làm gì hả?”

Miệng Tiểu Sở Ngọc giật giật, một lúc lâu sau không thể nói ra một chữ nào.

Lâm Hàn quay đầu về phía Tiểu Sở Dương.

Tiểu hài tử gãi đầu, quay mặt đi nơi khác.

“Nếu sau này thằng bé còn tìm các con để đòi đồ chơi thì các con cứ cho thằng bé hết, hai đứa hoặc là đọc sách hoặc là đi ngủ, một mình thằng bé chơi không thú vị, sẽ không đến náo loạn với các con nữa.” Lâm Hàn cúi đầu nhìn hài tử còn đang nằm sấp trong n.g.ự.c nàng: “Nó mới chỉ lớn chừng này không hiểu đúng hay sai, chỉ muốn có người chơi với mình. Nếu như các con chơi xe ngựa cùng với thằng bé, thằng bé sẽ không ném xe ngựa của con xuống đất.”

Tiểu Sở Dương vốn đã muốn nhận sai, nhưng vừa thấy Đại Bảo Bảo “không biết hối cải”, còn bò vào trong lòng nương giả bộ đáng thương: “Con đã chơi cùng với nó rồi, nhưng nó vẫn không vui, cứ bắt tụi con phải nghe theo nó. nương, tụi con là ca ca của nó, nó phải nghe theo tụi con mới phải.”

“Vậy tại sao thằng bé lại không nghe lời con? Sở Dương, ta nghĩ con nên suy nghĩ lại.” Lâm Hàn nói.

Sở Dương há hốc mồm: “Ta? Như vậy là lỗi của ta sao?”

“Đúng rồi. Con thân là huynh trưởng, không có một chút uy tín nào, còn không phải là lỗi của con sao?” Lâm Hàn hỏi ngược lại: “Ta cho rằng con nên xuất ra uy nghiêm của mình, để cho đệ đệ biết con là huynh trưởng, cho dù không nghe lời con thì cũng không dám trêu chọc con.”

Tiểu Sở Dương lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe được cách nói này: “Nhưng, nhưng nó không nghe, ta có biện pháp gì chứ.”

“Con có thể làm như thế này.” Lâm Hàn đưa tay làm bộ đánh m.ô.n.g Đại Bảo Bảo: “Con làm đúng, nó khóc thì ta dỗ dành là được. Một tiểu hài tử chỉ lớn chừng này, không nhớ cũng không mang thù.”

Sở Dương chỉ vào chính mình không dám tin: “Ngài, ngài bảo ta... nương, có phải ngài lại lừa ta không?”

“Con cũng có thể giảng đạo lý cho nó nghe.” Lâm Hàn nghiêm túc nói: “Ta cho rằng chuyện của mấy huynh đệ thì tốt nhất là tự mình giải quyết.” Nàng liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Các con đều là nhi tử thân sinh của cha các con nhưng không phải do ta sinh ra, đối với ta và cha các con mà nói, trong mắt chúng ta thì các con đều như nhau cả. Vậy nên chúng ta giúp ai các con đều sẽ cảm thấy bất công.”

“Nhưng không giúp, các con cũng không cách nào chịu đựng được. Cách tốt nhất là tự giải quyết. Nếu cố ý bắt nạt đệ đệ, vậy ta cùng cha con nhất định sẽ giúp đệ đệ. Ngược lại, nó cũng mới nhỏ như vậy, không thể đánh quá mạnh được. Nếu đánh xong bị gì đó thì cho dù ta không đau lòng thì các ngươi cũng đau lòng mà.”

Đại tướng quân trước khi lên đường đã từng dặn dò Sở Dương chiếu cố hai đệ đệ thật tốt. Sở Dương cho rằng mình là đại ca, có nghĩa vụ san sẻ lo lắng cho cha. Bởi vậy có đôi khi Tiểu Sở Bạch nháo không ăn cơm đều là cậu dỗ dành. Bảo cậu đánh cho Sở Bạch Bạch phải khóc thì cậu cũng không nỡ.

Mới vừa rồi gọi Lâm Hàn chẳng qua cũng là muốn Lâm Hàn bế Sở Bạch Bạch đi chỗ khác, đừng làm chậm trễ cậu cùng Sở Ngọc chơi đùa.

Nhưng mà, ngẫm lại lời nói của Lâm Hàn, Tiểu Sở Dương lại cảm thấy nàng nói có đạo lý. Nếu Lâm Hàn trách cậu không chơi với đệ đệ, cậu sẽ cảm thấy mình bị oan ức, rằng Lâm Hàn thiên vị, chỉ thích tiểu đệ đệ.

“Nó quá phiền.” Tiểu Sở Dương chỉ vào Sở Đại Bảo Bảo bất đắc dĩ nói ra.

Lâm Hàn thấy hài tử cau mày, liếc mắt nhìn Sở Ngọc một cái: “Hai huynh đệ của ngươi có tranh chấp thì cũng đừng vội tìm ta, đánh một trận trước, phân ra thắng bại rồi tới tìm ta phân xử.”

“Được!” Tiểu Sở Ngọc hoàn toàn đồng ý.

Sở Dương đột nhiên quay sang phía đệ đệ: “Đệ muốn đánh ta? Đệ không cao bằng ta, không mạnh bằng ta, đánh không lại ta đâu.”

“Đã đánh đâu mà biết.” Đạo lý Sở Ngọc đều hiểu, nhưng vừa nghĩ đến có thể để cho đại ca nghe lời hắn, Sở Ngọc liền nóng lòng muốn thử: “Mộc ca ca nói đánh nhau dựa vào cái đầu, không phải so xem ai có sức lực lớn hơn.”

Sở Dương nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ: “Vậy chúng ta thử xem?”

“Dừng lại, ta còn chưa nói xong, vô cớ đánh nhau đều bị phạt.” Lâm Hàn chỉ vào hai hài tử: “Phạt các con đứng dựa vào tường một canh giờ.”

Đại công tử cuống quít buông tay ra, lập tức phát hiện có gì đó không ổn, Đại Bảo Bảo cực kỳ yên tĩnh.

Sở Dương quay đầu nhìn: “Nó ngủ rồi? Nương, ngài đang giảng đạo lý với chúng ta, thế mà nó lại ngủ?” Cậu chỉ vào tiểu đệ đệ nói với vẻ không thể tin được.

Lâm Hàn bật cười: “Ta đã nói thằng bé còn nhỏ, không nhớ được cũng không mang thù, bây giờ con đã tin chưa?”

“Tin!” Tiểu Sở Dương tự đặt bản thân mình vào, trong lòng có việc thì cho dù có buồn ngủ cũng không ngủ được: “Để thằng bé ngủ trên giường đi. Ta và Tiểu Ngọc chơi ở trong phòng, tiện thể trông chừng nó luôn.”

Tiểu Sở Ngọc rất không vui: “Đừng có gọi đệ là Tiểu Ngọc, gọi đệ là Sở Ngọc.”

“Đại ca gọi con như vậy là thân đó.” Đại Bảo Bảo ban đêm không đi tiểu, Lâm Hàn sợ ban ngày thằng bé đi tiểu nên quấn tã cho thằng bé, lại đặt mấy miếng vải dưới thân mới đem hài tử đặt lên giường.

“Phu nhân, không tốt!”

Lâm Hàn run tay, suýt nữa chọc vào mặt Đại Bảo Bảo: “Lại xảy ra chuyện gì?” Nàng quay đầu nhìn lại, Hồng Lăng đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt lo lắng, giống như lửa sém lông mày.

“Nương ngài, nương ruột của ngài, ngồi khóc ở ngoài cửa.” Hồng Lăng vội vàng nói: “Người qua đường hỏi bà ấy khóc cái gì, bà ấy nói khuê nữ bà ấy gả cho Đại tướng quân, trèo lên cành cao rồi không nhận nương nữa. Phu nhân, hay là ngài đi xem thử.”

Loading...