Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:12:40
Lượt xem: 43
Lâm Hàn nắm chặt cẩn thận đánh giá một phen: “Hay nhỉ, Đại Bảo Bảo, con không ngoan, lại dám lừa gạt nương nữa đấy.”
“Không mà, không mà.” Cái đầu nhỏ của Sở Đại Bảo Bảo lắc lư giống như trống bỏi: “Không mà.”
Lâm Hàn: “Nhưng tay con vẫn còn nguyên đây này. Sao con lại có thể đổ oan cho ca ca ăn tay của con chứ? Sau này không được phép lừa nương nữa, nếu không nương sẽ không thương con.”
Hài tử vội vàng nhảy nhót: “Không!”
“Được rồi được rồi, nương sẽ tha thứ cho con lần này.” Lâm Hàn đại nhân có đại lượng, không chấp nhặt với tiểu hài tử, còn bế cậu nhóc lên.
Tiểu hài tử lập tức cuống muốn khóc, ghé vào bả vai Lâm Hàn còn không quên vung móng vuốt với hai vị huynh trưởng, đều do các ngươi.
Sở Dương và Sở Ngọc đồng thời há to miệng, tiểu hài tử sợ tới mức cuống quít rút tay về.
Hai huynh đệ không khỏi vui mừng, rốt cuộc cũng tìm được cách đối phó với Đại Bảo Bảo.
Lâm Hàn lại nhìn chằm chằm vườn rau của nàng thêm một lúc, cảm thấy mỹ mãn liền dẫn hài tử trở về chủ viện.
Ngồi xuống không bao lâu, nha hoàn liền bưng đậu tằm phủ một lớp muối giã mịn lên.
Sở Bạch Bạch đưa tay ra bốc, bàn tay bị nóng đến mức run rẩy, méo miệng chực khóc.
“Đáng đời!” Sở Ngọc không khỏi nói: “Xem đệ về sau còn bắt hay không.”
Sở Đại Bảo Bảo thật ủy khuất.
Lâm Hàn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc: “Để nương thổi cho con.” Nàng giả vờ chu miệng thổi hai hơi: “Còn đau nữa không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiểu hài tử vung tay, không đau nữa, lại nhếch miệng cười.
Sở Dương thấy nước mắt cậu nhóc còn chưa trượt đến bên miệng lại cười, lập tức cảm thấy mình chưa thấy người nào như vậy, cũng không muốn thừa nhận đó là đệ đệ của mình.
“Nương, chỉ có chừng này thôi à?” Sở Dương chỉ vào đậu tằm hỏi.
Lâm Hàn: “Vẫn đang nấu thêm đấy. Các con phải ăn từ từ, không được ăn quá nhiều, nếu không bụng sẽ khó chịu.” Kỳ thực nàng muốn nói là nóng trong người: “Thứ này cứng rắn, mấy đứa còn nhỏ dạ dày còn yếu.”
Hai huynh đệ không nghi ngờ gì, đợi đậu tằm nguội, cách một lúc mới ăn một hạt. Đến khi món ăn được đưa lên thêm thì hai huynh đệ cũng không ăn nữa.
Đến khi trong phủ dùng hết đậu tằm khô chiên lên để ăn, Trường An cũng đón cơn mưa đầu tiên của tháng tư.
Sau cơn mưa, khoai lang giống như phát điên, phủ kín mặt đất không còn khe hở.
Khi mặt đất hơi khô, lão Hà liền đến chủ viện hỏi: “Phu nhân, dây leo màu xanh kia cắt tỉa như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-57.html.]
“Ta đi xem một chút.” Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đi qua, nhìn chằm chằm nô bộc chọn mấy dây khoai lang dính bùn đất, mọc ra rễ cây cắt ra trồng trên bãi đất trống, sau đó lệnh cho người hầu cắt ngắn những dây khoai lang khác một chút.
Ngựa muốn ăn cỏ khô, gà con ăn lá nhưng không ăn nhiều. Cho heo ăn, heo con còn nhỏ, ăn cũng không nhiều. lão Hà thấy trong chốc lát trên mặt đất liền xuất hiện thêm một đống: “Phu nhân, qua mấy ngày nữa rồi lại cắt cũng được.”
“Thứ này phát triển nhanh. Hôm nay cắt ngày mai có thể mọc ra lại.” Lâm Hàn không biết có phải là do tưới nước suối không gian hay không mà khoai lang trong viện xanh mơn mởn không như trồng trên mảnh đất cằn cỗi mà giống như trồng trong ruộng màu mỡ vậy.
Nếu như đặt ở thời mạt thế, Lâm Hàn sẽ không cần suy nghĩ đem lá khoai lang cùng cọng khoai lang đưa cho đầu bếp căn cứ. Lá khoai lang thêm bột mì để làm bánh rau, cọng khoai lang cắt thành từng đoạn để xào.
Hiện giờ nàng là phu nhân Đại tướng quân, bột mì trắng cũng ăn không hết, cũng không muốn đụng vào thứ kiếp trước ăn đến sắp ói ra.
Lão Hà giống như biết trong lòng nàng đang nghĩ gì: “Thứ này có thể phơi khô cho ngựa ăn không?”
“Ta chưa từng thấy ai dùng thứ này cho ngựa ăn cả.” Lâm Hàn nói xong dừng một chút: “Các ngươi còn có thân thích không?” Nàng quay qua đám người Hồng Lăng hỏi.
Mấy người liếc nhau, do dự có nên nói thật hay không.
“Ta chỉ muốn nghe lời nói thật.” Lâm Hàn nói.
Lão Hà vội vàng nói: “Lão nô có một đệ đệ, nhưng mà khi lão nô tìm hắn mượn tiền để chữa bệnh cho nương Hà An, hắn không những không cho mượn mà còn nhân cơ hội ép lão nô bán đất và phòng ốc cho hắn. Từ khi bán thân làm nô đến giờ, lão nô đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà hắn rồi.”
“Cha nương nô tỳ và đệ đệ muội muội đại khái còn sống.” Hồng Ngẫu nói: “Nhà ta cách Trường An chừng ba mươi dặm, đường quá xa còn không dễ đi, ta chưa từng trở về, bọn họ cũng chưa từng tới thăm.”
Hồng Lăng tiếp lời: “Cha nương nô tỳ không còn nữa. Nô tỳ là bị tẩu tẩu bán vào phủ.”
Những người khác thấy mấy người bọn họ đều nói thật, cũng trước sau nói ra tình hình thực tế.
Mọi người nói xong, Lâm Hàn liền lệnh cho lão Hà cắt ngắn dây khoai lang, mỗi đoạn dài khoảng một thước, chia cho nô bộc có người nhà.
Lâm Hàn không muốn làm chuyện “đấu gạo thù”, liền lệnh cho lão Hà phát cho mỗi người hai mươi cây, nhiều hơn một chút cũng không được.
Sau khi chia xong, Lâm Hàn liền nói: “Loại rau này dễ sống, đến mùa thu hoạch một cây có thể cho ra ba bốn cân củ. Tùy tiện trồng trên ruộng cũng có thể sống được. Nếu như để trong hầm, năm sau ươm cây giống, kết ra cây con rồi trồng thì một mẫu đất có thể thu được hai ngàn cân.”
Mọi người hít sâu một hơi vì kinh ngạc.
Cũng bởi vì một người làm ruộng có nhiều kinh nghiệm trồng trọt trên một mẫu ruộng tốt cũng chỉ thu được hơn bốn trăm cân lúa mì.
Lâm Hàn thấy thế, không khỏi may mắn vì mình không nói thật, nếu không những người này không thể không ngất xỉu.
“Phu nhân cũng biết cách ươm mầm ạ?” Hồng Ngẫu vội vàng hỏi.
Lâm Hàn đương nhiên… không biết! Nhưng nàng có sách: “Để hôm nào rồi ta sẽ viết ra, rồi để Hà An đọc cho các ngươi nghe.”
“Phu nhân, phu nhân, ty chức có việc bẩm báo.” Khương Thuần Quân vừa nói vừa liên tục nháy mắt, ý bảo nàng đi chủ viện.
Trong lòng Lâm Hàn vui vẻ, tiền tới rồi.