Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:12:49
Lượt xem: 23
“Hồng Ngẫu, lấy một cái giỏ trúc cất mấy bông hoa này đi.” Lâm Hàn nói.
Hồng Ngẫu theo bản năng xoay người, chân vừa nâng lên lại hạ xuống: “Phu nhân đừng nói là ngài muốn ăn đấy nhé.”
“Ta vừa nghe lời này của ngươi là đã biết ngươi kiến thức hạn hẹp rồi.”
Thân thể Hồng Ngẫu đang bước đi đột nhiên lảo đảo, cuống quít đứng vững lại: “Phu nhân, đây là hoa, không phải thịt cũng không phải đồ ăn.”
“Ngươi không hiểu, ta không nói với tiểu nha đầu ngươi nữa.” Lâm Hàn khoát tay, liền nói với lão Hà: “Lại hái thêm cho ta nữa, chừng này không đủ đâu.”
Lão Hà không khỏi ngẩng đầu lên: “Phu nhân, ngài thật sự muốn ăn à?”
“Có biết sự khác nhau giữa ta và các ngươi không? Ta là cái gì biết thì nói không biết thì không nói, còn các ngươi không biết mà vẫn tự tin như mình biết.” Lâm Hàn nói xong không khỏi suy nghĩ lại, có phải gần đây tính tình nàng quá tốt hay không mà những người này lại dám nghi ngờ nàng.
Khuôn mặt lão Hà đỏ bừng.
Lâm Hàn ôm Sở Bạch Bạch xoay người nhìn thấy Hồng Ngẫu vẫn còn đứng đó: “Chờ ta tự mình dẫn ngươi đi à?”
Hồng Ngẫu vội vàng chạy đến phòng bếp.
Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng, cùng Sở Đại Bảo Bảo kiểm tra các loại cây trồng khác, thẳng đến khi lão Hà hái mấy bông hoa đực còn lại không còn bao nhiêu Lâm Hàn mới ôm Sở Đại Bảo Bảo đi tới phòng bếp.
Lâm Hàn vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình mà dạy đầu bếp không ít cách xào rau, đầu bếp đối với Lâm Hàn cũng là bội phục sát đất. Nếu không phải Lâm Hàn là đương gia chủ mẫu phủ tướng quân thì mấy đầu bếp có thể quỳ xuống bái sư luôn rồi.
Chợt thấy Lâm Hàn tiến vào, bọn họ cuống quít đi qua chờ sai bảo.
Khóe miệng Lâm Hàn tràn ra một tia ý cười chân thành: “Lột nhụy hoa bên trong vứt đi.”
“Kế tiếp thì sao nữa à?” Đầu bếp vội vàng hỏi.
Lâm Hàn: “Nhẹ nhàng rửa sạch, giã muối thật mịn đem ướp, nhúng vào bột mì loãng cho thêm chút muối rồi chiên trên chảo dầu nóng.”
Trước đây không có chảo sắt, đầu bếp chưa bao giờ dùng dầu chiên thức ăn. Từ khi có chảo sắt, Lâm Hàn dạy đầu bếp cách làm bánh bã đậu chiên giòn, đậu tằm chiên giòn, bánh rán hành, thế nên khi Lâm Hàn nói đến đây, đầu bếp đã biết tiếp theo phải nên làm như thế nào.
Dầu sôi lên, hoa bí ngô tẩm bột chiên đến khi đổi màu thì vớt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-63.html.]
Sở Đại Bảo Bảo lúc đầu còn tựa vào trên vai Lâm Hàn nhàm chán chơi với ngón tay, vừa thấy đồ vớt ra, tiểu hài tử lập tức đứng thẳng: “nương...”
“Đã quên bị bỏng tay rồi à?” Lâm Hàn quay đầu nhìn cậu nhóc.
Sở Đại Bảo Bảo đặt bàn tay nhỏ bé xuống, l.i.ế.m liếm khóe miệng, lại gối đầu lên vai Lâm Hàn.
Đầu bếp cả gan nói: “Phu nhân, thứ này ngài đã từng ăn lần nào chưa? Nếu chưa từng ăn thì tiểu nhân sẽ lấy một miếng nhỏ nếm thử, hai nén nhang sau thứ này nguội rồi, nếu tiểu nhân không có chuyện gì thì sẽ để cho Tam công tử ăn.”
“Ngươi có lòng rồi.” Lâm Hàn khẽ gật đầu.
Đầu bếp cầm lấy đũa gắp một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng, vừa thơm vừa giòn: “Phu nhân…”
“Muốn ăn tự mình mua đi.” Lâm Hàn chỉ vào chảo sắt: “Ta đại khái biết mỗi tháng dùng bao nhiêu dầu, các ngươi một tháng làm một hai lần cũng được, nhưng nhiều thì ta sẽ biết.”
Hoa bí ngô là thức ăn tươi, chỉ có thể ăn trong vài ngày, tháng này nhiều nhất là làm hai lần.
Đầu bếp nhận được lời này đưa đĩa cho Hồng Ngẫu rồi đi tìm quản sự mua hàng.
Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo đến chủ viện rồi nhìn chằm chằm Hồng Ngẫu.
Lúc đầu Hồng Ngẫu còn tưởng trên mặt mình có dính thứ gì đó, một lát sau mới phản ứng lại, đương gia chủ mẫu đây là đang cười nhạo nàng ấy.
“Nô tỳ sai rồi, phu nhân, nô tỳ không nên tự cho là đúng.” Hồng Ngẫu cúi đầu.
Lâm Hàn thu tầm mắt lại: “Đi xem Đại Bảo và Nhị Bảo đến khi nào mới tan học.”
“Vâng.” Hồng Ngẫu lui ra ngoài, Hồng Lăng chuyển đến bên cạnh Lâm Hàn để nghe sai bảo: “Hồng Ngẫu làm sai chuyện gì thế ạ?”
Lâm Hàn chỉ vào đồ vật trong đĩa: “Nói với ta thứ này không thể ăn được, còn tỏ vẻ giống như tại sao ta cái gì cũng ăn.”
“Hoa bí ngô sao?” Hồng Lăng cười nói: “Nàng ấy nói nhà nghèo nhưng cũng không nghèo đến mức trong nhà không đủ hai bữa cơm. Sau khi cha nương nô tỳ bị bệnh qua đời, tẩu tẩu chê nô tỳ ăn nhiều làm ít, vừa đến tuổi cập kê liền tìm người làm mai cho nô tỳ, còn chỉ cho phép nô tỳ mỗi ngày chỉ ăn một chén cơm, buổi sáng nửa chén, buổi chiều nửa chén. Khi đói bụng đừng nói là hoa bí ngô, ngay cả hạt lúa mì cũng phải ăn nữa là.”
Lâm Hàn: “Có phải là hạt lúa mì còn chưa chín hẳn, ăn trực tiếp hoặc dùng lửa nướng lên không?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hồng Lăng kinh ngạc đến lắp bắp: “Ngài, sao ngài lại biết cái này?” Còn có chuyện gì mà ngài ấy không biết nữa không.