Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:13:17
Lượt xem: 20

“Tướng quân ở bên ngoài.” Hồng Ngẫu nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn lập tức muốn trợn trắng mắt, chính là bởi hắn ở bên ngoài nên mới muốn mở cửa ra, nếu không chẳng phải là “giấu đầu lòi đuôi” sao.

“Ta chỉ muốn lấy mấy thứ đồ thôi.” Lâm Hàn có chút vô lực nói.

Hồng Ngẫu xoay người mở cửa.

Lâm Hàn mở hộp gỗ đặt dưới bệ cửa sổ.

Sở Tu Viễn anh minh, Lâm Hàn không dám khinh thường, trước đó mấy ngày đã đem tiền và quần áo bằng tơ lụa trong rương ở đông sương phòng ném vào trong không gian, sau đó lấy đồ dùng hằng ngày nhét đầy trong rương. Trong đó còn có bốn rương giấy vệ sinh thô ráp, một rương ở trong phòng ba hài tử, một rương ở trong phòng Sở Mộc, một rương ở thư phòng phía trước, một rương ở trong phòng ngủ của nàng.

Giấu kỹ mấy thứ này xong, Lâm Hàn liền lấy màn chống muỗi trong không gian ra, so với màn lụa thì Lâm Hàn càng thích bông hơn, thoáng khí tốt. Nhưng nơi này không có bông, Lâm Hàn không có cách nào giải thích, liền lấy ra bảy cái làm bằng lụa, một nhà sáu người mỗi người một cái, còn lại cái kia dự phòng.

Lâm Hàn tháo hết phần trang trí trên màn lụa chống muỗi ra rồi tiêu hủy, sau đó để bảy cái màn lại vào trong rương. Sở dĩ không mắc lên trước là vì muốn xem thái độ của Sở Tu Viễn.

Nếu hắn là người theo chủ nghĩa nam tử, không tôn trọng Lâm Hàn, như vậy chỉ có ba cái, ba hài tử mỗi người một cái, nàng mang theo vàng bạc của cải đi xa.

Sở Tu Viễn không làm Lâm Hàn thất vọng, Lâm Hàn kiếp này nếu muốn cảm nhận được một chút niềm vui cá nước thì chỉ có thể tìm Sở Tu Viễn. Ai bảo Sở Tu Viễn là nam nhân ưu tú nhất mà nàng quen biết chứ.

Có lẽ Hoàng đế ưu tú hơn Sở Tu Viễn, nhưng để cho nàng cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân, Lâm Hàn không khỏi run rẩy —— nàng tình nguyện ăn chay cả đời.

“Phu nhân lấy cái gì?” Hồng Ngẫu xoay người nhìn thấy trong tay nàng có thêm một thứ gì đó làm bằng lụa trắng.

Lâm Hàn giơ tay lên ném cho nàng ấy.

“Vải này sao có thể dệt thành như vậy chứ?” Hồng Ngẫu thấy bên trên có một đống lỗ lít nha lít nhít liền cau mày: “Ai dệt vậy ạ?”

Lâm Hàn cười nói: “Trong phủ không có người dệt vải, ngươi nói xem?”

“Phu nhân mua? Mua nó ở đâu, nô tỳ sẽ đi tìm nàng ta.” Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Lâm Hàn không dám trêu chọc nàng ấy nữa: “Đừng nóng vội, mở ra xem một chút đã.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hồng Ngẫu dừng lại, sắc mặt nghi hoặc.

Lâm Hàn cười gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-80.html.]

Hồng Ngẫu chậm rãi buông tay phải ra, đồ vật kia rơi xuống đất, Hồng Ngẫu lại vội vàng nhặt lên, kéo đến một góc, dọc theo góc kia đến đỉnh: “Màn trướng?! Dùng loại màn trướng thế này không phải là bị lọt gió sao?”

“Mùa hè dùng.” Lâm Hàn nói ra đáp án.

Hồng Ngẫu ngạc nhiên đến không khép miệng lại được, di chuyển đến gian ngoài đem toàn bộ màn che mở ra trên giường.

“Thế nào?” Lâm Hàn đi theo cười hỏi.

Hồng Ngẫu nhìn chằm chằm tấm màn trướng mỏng như lụa, liên tục gật đầu.

“Nói chuyện.” Lâm Hàn cố ý nói.

Hồng Ngẫu há hốc mồm, một hồi lâu mới nói ra thành tiếng: “Cái này làm thế nào vậy? Nô tỳ lớn thế này rồi mà lần đầu tiên thấy được cái này. Phu nhân, ngài làm thế nào vậy?”

“Ta làm gì có bản lĩnh làm cái này chứ. Đừng hỏi, có hỏi thì ta cũng không nói cho ngươi biết đâu.” Lâm Hàn đi đến bên cạnh rương gỗ lại lấy ra hai cái ném cho Hồng Ngẫu: “Đưa cho Lan Thảo, Tử Diệp.”

Lâm Hàn gả đến phủ Đại tướng quân cũng được mấy tháng rồi, phong cách xử sự của nàng Hồng Ngẫu vẫn luôn nhìn thấy. Đối với hạ nhân thưởng phạt rõ ràng, đối với ba hài tử đối xử bình đẳng. Cho dù đối mặt với Đại Bảo Bảo thích khóc bá đạo nhất, yếu đuối nhất, Lâm Hàn cũng sẽ không cho vô điều kiện.

Hồng Ngẫu vừa thấy ba cái giống nhau như đúc, liền biết là cho ba vị tiểu công tử: “Làm sao cột lên được ạ?”

“Trên đỉnh có một cái vòng hình cung, sai người đi mua mấy cây trúc, dùng trúc làm cột chống lên.” Lâm Hàn nói

Nàng lại lấy ra hai cái nữa.

Hồng Ngẫu không khỏi hỏi: “Là cho Đại tướng quân cùng đường công tử ạ?”

Lâm Hàn gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Ta nghe Xích Tiêu gọi Sở Mộc là Tiểu Hầu gia, ngươi có biết Hầu phủ của hắn…” Thấy Hồng Ngẫu chỉ vào phía tây: “Là ở bên cạnh à?”

“Cách một con hẻm.” Hồng Ngẫu nói.

Lâm Hàn: “Làm sao có thể chứ?”

“Nghe nói khi chọn phủ đệ cho Đại tướng quân, Mộc công tử cũng nháo đòi một tòa nhà lớn, bệ hạ liền trêu chọc Mộc công tử, nói rằng nếu hắn có thể lợi hại như Đại tướng quân liền đem tòa nhà bên cạnh cho hắn.”

“Cho nên bên kia vẫn không có người ở?”

“Vâng. Bên kia là bệ hạ dùng để thưởng cho thần tử có công. Đáng tiếc mấy năm nay người được phong hầu không nhiều, còn chỉ là phong hầu nhờ quân công. Ngoại trừ Đại tướng quân ra thì công lao của Mộc công tử cũng là lớn nhất, bệ hạ muốn thưởng cũng là thưởng cho Mộc công tử.” Hồng Ngẫu nói xong, dừng lại một chút: “Có thưởng cho Mộc công tử hay không còn phải phu nhân ngài đi hỏi.”

Loading...