Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 89

Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:13:32
Lượt xem: 27

Thương Diệu thấy hắn chỉ mang tới một rổ, đã biết một rổ khác thuộc về Hoàng Hậu cùng Thái Tử: “Ngươi cùng trẫm nếm thử, nếu ăn ngon thì năm sau trẫm cũng trồng.” Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Dương mai và quả vải còn chưa chín nhỉ?”

Sở Tu Viễn: “Ngày hưu mộc mười hai tháng năm, hôm ấy bệ hạ qua đi?”

Thương Diệu tính một chút cảm thấy thời gian quá dài, nhưng đợi lâu như vậy cũng chẳng kém mấy ngày này.

“Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện.” Sở Tu Viễn thấy hắn gật đầu, mới dám nói ra: “Vi thần cùng Lâm thị còn chưa bái đường.”

Thương Diệu không cần nghĩ ngợi: “Còn muốn bái đường?”

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nội thị lộ ra vẻ mặt kinh ngjac, bất quá lần này là vì Hoàng Đế bệ hạ của bọn họ.

Thương Diệu nói xong cũng ý thức được mình đã lỡ lời: “Người tới, gọi Trương Hoài tới đây, để hắn tính toán ngày lành tháng tốt gần nhất.”

“Tuân chỉ.” Tiểu hoàng môn lui ra ngoài.

Sở Tu Viễn không nhịn được nói: “Bệ hạ tùy tiện chọn ngày là được.”

“Hôn nhân đại sự sao có thể tùy tiện.” Thương Diệu không tán đồng: “Ngươi thành thân lần hai nhưng nàng thành thân lần đầu, không cho đủ nàng mặt mũi, cả nhà Lâm Trường Quân đụng phải nàng trên đường lại chẳng chế giễu nàng sao.” Dừng một chút: “Tu Viễn, không phải trẫm nói ngươi, nữ nhân đều phải dỗ. Ngươi đặt mua một hộp đồ trang sức, chẳng bằng ngươi nói ba câu dễ nghe.”

Trong lòng Sở Tu Viễn nói thầm, a tỷ của ta bị ngài dỗ như vậy sao.

“Không tin?”

Sở Tu Viễn nhớ tới Lâm Hàn ở nhà không tô son điểm phấn, còn rất hiểu lòng người: “Lâm thị không phải người như vậy.”

“Nữ nhân nào mà chẳng cần dỗ dành. Nghe trẫm không sai, ngươi dỗ nàng cho tốt, muốn cái gì là có cái đó. Đừng có mà không để trong lòng, ngươi ——” Thương Diệu thấy cung nữ bưng dưa đi vào: “Nếu không đến cả vỏ dưa chuột ngươi cũng không ăn được.”

Sở Tu Viễn không nhịn được cười.

Thương Diệu thấy hắn như vậy là biết hắn nghe không lọt tai: “Ngươi ——” tùy tay chỉ vào cung nữ: “Các ngươi có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không?”

Cung nữ nhìn Sở Tu Viễn theo bản năng, thấy hắn vẫn còn giữ bộ dáng không cho là đúng: “Đại tướng quân, không có nữ nhân nào không yêu lời ngon tiếng ngọt. Chuyện mang binh đánh giặc ngài có thể không nghe bệ hạ, nhưng chuyện này ngài nhất định phải nghe bệ hạ nha.”

“Nghe thấy chưa? Người ta còn hiểu chuyện hơn ngươi.” Thương Diệu liếc hắn một cái: “Nghe lời trẫm sớm một chút thì thê tử đầu tiên kia của ngươi cũng sẽ không bỏ ngươi để chạy theo một tên nô tài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-89.html.]

Trong điện lại trở nên yên tĩnh, trừ bỏ quân thần hai người, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không dám tin, thê tử kia của Đại tướng quân không phải bị hắn khắc chết, mà là chạy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khóe mắt Sở Tu Viễn liếc nhìn biểu cảm của đám cung nữ thái giám, cười khổ nói: “Bệ hạ, nàng ta đã qua đời.”

“Còn không phải ngươi không tin trẫm.” Thương Diệu trở lại sau ngự án, ngồi xuống, lấy một miếng dưa lê bỏ vào miệng, toàn bộ khoang miệng đều trở nên ngọt như mật, vội vẫy tay với Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn ngồi quỳ đối diện y, cầm một khối dưa lê cho vào miệng, cảm thấy rất ngoài ý muốn, còn chưa thật sự chín tới mà đã ngọt như vậy sao.

“Thê tử này của ngươi mà chạy nữa, trẫm sẽ bắt ngươi lại tra hỏi.” Thương Diệu ném vỏ dưa rồi nói.

Sở Tu Viễn không nhịn được cười khổ: “Bệ hạ, các nàng thật sự không giống nhau.”

“Trẫm chỉ xem kết quả.” Hoàng Đế Thương Diệu cầm lấy một quả dưa màu xanh có pha chút vàng, không hề giống với dưa lê. Dưa lê giòn mà thơm ngọt, dưa leo lại mềm, giống như một món điểm tâm, không giống với thứ dưa leo giòn giòn mà y từng ăn qua trước đây. Thương Diệu ăn xong lại cầm lấy dưa chuột, muốn nếm thử xem dưa chuột có vị gì.

Sở Tu Viễn nhắc nhở nói: “Cái này mang đi nấu sẽ thích hợp hơn.”

“Chín sống gì trẫm cũng phải nếm thử.” Thương Diệu bẻ một khối nhỏ, rôm rốp ngon miệng, nhưng không có vị ngọt nên lại chuyển sang ăn dưa lê.

Sở Tu Viễn lập tức không chạm vào dưa lê nữa, ăn hết dưa leo xong lại chuyển sang ăn dưa chuột.

Hoàng Đế chú ý tới động tác nhỏ của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, Đại tướng quân này của y chỗ nào cũng tốt, chỉ là không thích nói chuyện.

“Có nói với Lâm thị ngày mười hai trẫm sẽ qua đó không?” Thương Diệu hỏi.

Sở Tu Viễn: “Thần có nói rồi, Lâm thị nói được thôi.”

“Bệ hạ, Trương đại nhân cầu kiến.”

Âm thanh của tiểu hoàng môn từ ngoài truyền vào.

Thương Diệu ném vỏ dưa rồi lau lau tay: “Tuyên hắn tiến vào.”

Sở Tu Viễn đứng dậy chuyển qua bên sườn.

“Bệ hạ, Đại tướng quân.” Người tới đã ngoài ba mươi, thân hình cao lớn, diện mạo tuấn mỹ, hành động lộ ra một chút tiêu sái, nếu Lâm Hàn ở đây chắc chắn sẽ cảm thấy rất ngoài ý muốn, một thuật sĩ mà diện mạo khí chất còn muốn khiến Đại tướng quân cảm thấy không bằng.

Loading...