Xuyên Về Cổ Đại,Ta Làm Mẹ Kế Lợi Hại - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-11-01 20:15:19
Lượt xem: 24
Thương Diệu ra hiệu bảo nội thị đi theo, sau đó nháy mắt với Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cười khổ.
“Không muốn nghe một chút à?” Thương Diệu hỏi trắng ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Tu Viễn biết hắn muốn xem náo nhiệt, liền gật đầu một cái rồi đi cùng với hắn đến phía sau bức tường xây làm bình phong chờ một lát. Đến lúc cánh cửa đóng lại lại vòng qua bình phong chuyển đến phía sau cánh cửa.
Thương Diệu nhìn bức tường xây làm bình phong, nhỏ giọng nói: “Cái này xây tốt lắm.”
“Bệ hạ, Lâm thị đang hỏi bọn họ là ai!” Sở Tu Viễn ý bảo bên ngoài bắt đầu rồi.
Thương Diệu lập tức im lặng, chợt nghe thấy tiếng một nam nhân nói: “Chúng ta là đồng hương của Đại tướng quân, ngươi là người nào?”
“Các ngươi tới tìm Đại tướng quân mà cũng không hỏi thăm xem thử phủ tướng quân có người nào à?” Lâm Hàn nói xong ánh mắt cũng không nhàn rỗi, đánh giá ba người một phen, trường bào màu trắng sắp biến thành màu nâu, tóc hơi rối tung, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nếp nhăn nơi khóe mắt rõ ràng có thể thấy được, nhìn có vẻ hơn ba mươi.
Mấy nam tử trung niên chằng làm nên trò trống gì đến giúp đỡ Đại tướng quân dưới một người trên vạn người còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, Lâm Hàn nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý đến cực điểm.
Ba người nhìn nhau, lại quay về phía Lâm Hàn thử thăm dò nói: “Ngươi chính là nữ nhi của Lâm thừa tướng à?”
“Giờ mới biết à?” Lâm Hàn cười nói.
Ba người vội vàng sửa sang lại xiêm y cùng đầu tóc, chắp tay nói: “Chúng ta mắt kém, mong phu nhân rộng lòng tha thứ.”
“Cái gì mà rộng lòng tha thứ hay không rộng lòng tha thứ chứ, ta căn bản không để các ngươi vào mắt.”
Thương Diệu ở bên trong cánh cửa vội vàng dùng nắm đ.ấ.m che miệng, nhìn thấy Sở Tu Viễn mở to hai mắt: “Không ngờ à?”
“Nàng, nàng luôn luôn thông tình đạt lý, khéo hiểu lòng người mà…Nàng ấy vẫn là Lâm Hàn sao?” Hắn chỉ vào cửa lớn, sao lại có thể nói ra những lời vô lễ như vậy.
Thương Diệu không khỏi đỡ trán, quả nhiên hắn không nên có quá nhiều chờ mong với một người có thể làm cho thê tử trước tức giận đến mức phải bỏ chạy: “Ngay cả Lâm Trường Quân cũng không có cách nào trị nổi nàng, ngươi còn coi nàng ấy là một con mèo ngoan ngoãn à? Cho dù có dịu dàng ngoan ngoãn cũng chỉ là lão hổ đang ngủ gật thôi.”
“Nhưng thần nghe nói đều là Lâm gia cố ý gây sự mà.” Sở Tu Viễn đến bây giờ còn nhớ rõ Hồng Lăng nói như thế nào.
Thương Diệu muốn lườm hắn một cái: “Người trong phủ không nghiêng về phía nàng ấy, chẳng lẽ là nghiêng về người Lâm gia sao?”
Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện không phản bác được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-co-daita-lam-me-ke-loi-hai/chuong-95.html.]
Ba người ở ngoài cửa cũng á khẩu không nói nên lời, có nằm mơ cũng không dám nghĩ phu nhân đại tướng quân lại chanh chua đến cỡ này.
Trên mặt ba người hiện lên một tia tức giận.
Trong đó vị có tài ăn nói tốt nhất kia mở miệng nói: “Phu nhân, chúng ta là đồng môn của Đại tướng quân, có chuyện quan trọng cần thương lượng với Đại tướng quân, kính xin ngài cho phép chúng ta được gặp Đại tướng quân một lần.”
“Nếu ta không cho thì sao?” Lâm Hàn cười tủm tỉm hỏi.
“Đại tướng quân sẽ rất tức giận.”
Lâm Hàn nhìn về phía Sở Dương: “cha con sẽ tức giận sao?”
“Không biết nữa. Chắc là có thể.” Tiểu Sở Dương vừa dứt lời, ba người liền lộ vẻ vui mừng.
Lâm Hàn quay sang phía Sở Ngọc: “Nếu cha con tức giận thì sẽ làm gì?”
“Chẳng làm gì hết a.” Nhị công tử ăn ngay nói thật: “Cha mỗi ngày đều tức giận đến mức muốn đánh Bảo Bảo, nhưng cũng chẳng thấy hắn đánh bao giờ.”
Lâm Hàn gật đầu: “Cho nên chẳng có chuyện gì cả, vậy chúng ta cũng không cần phải lo cha con sẽ tức giận.”
Hai hài tử đồng thời gật đầu.
Sắc mặt ba người kia trở nên đỏ bừng, khó có thể tin nổi: “Các ngươi dám so sánh chúng ta với một đứa nhóc sao?”
“Cho dù không so với Bảo Bảo thì cha có tức giận cũng vô dụng thôi.” Sở Đại công tử nói cực kỳ nghiêm túc: “Võ công của cha và nương ngang nhau, nếu cộng thêm ta và đệ đệ, hoặc là Mộc ca, cha cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói.”
Nhị công tử tiếp lời: “Đúng thế đấy, cho dù cha dám đánh ta cùng ca ca thì cũng không dám giận nương đâu.”
Thương Diệu không khỏi quay sang nhìn Sở Tu Viễn, hai ngươi còn đánh nhau nữa rồi à? Lúc nào? Ở đâu? Nhanh kể cho trẫm nghe một chút.
Sở Tu Viễn ngại ngùng nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Thương Diệu xuỳ một tiếng, lừa quỷ à.
Ba người cũng cho rằng hai hài tử kia lừa quỷ thôi, công phu của một nữ tử yếu đuối như Lâm Hàn mà dám nói ngang bằng với Đại tướng quân, quả thực là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
“Vậy là phu nhân quyết tâm không cho ta gặp Đại tướng quân phải không?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”