Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 1009
Cập nhật lúc: 2024-10-22 21:15:52
Lượt xem: 56
"Con bé Niệm vừa về đến nhà, tôi đã biết rồi."
Ông nội bốn đắc ý vểnh râu, ông ấy chỉ nhìn thoáng qua đã nhìn ra con bé Niệm không phải người nhà bọn họ, nói câu không dễ nghe, mặt mũi của Mãn Kim và Từ Kim Phượng sao sinh được một con bé xinh đẹp như vậy?
Còn có lương thực đột nhiên xuất hiện của nah hai, cũng đã nói lên lai lịch con bé Niệm bất phàm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có điều ông ấy chưa bao giờ hỏi, chỉ làm như không biết.
Hơn nữa con bé nuôi lớn từ nhỏ, đó chính là người của nhà họ Đường bọn họ, chuyện trước kia không cần phải hỏi.
"Con đến Dương Thành tham gia hội quảng giao, đụng phải một nhà cha ruột mẹ của em ấy Niệm Niệm, còn có bà nội ruột của cô ấy." Đường Kiến Thụ trung thực khai ra, sau đó cái ót chịu một cái tát.
"Ranh con, biết mà không nói với ông đây!"
Đại đội trưởng tức điên lên, không ngờ ai cũng biết, chỉ giấu diếm ông ấy, cha ông ấy ông ấy không dám đánh, chỉ có thể dạy dỗ con trai.
Đường Kiến Thụ sờ cái ót, giận mà không dám nói gì, hậm hực đi lên trước.
Đã lên núi, Đường Cảnh Lâm dọn từng món đồ cúng, thắp lửa nến thơm và nhang, người một nhà cung kính quỳ gối trước mộ, dập đầu lạy ba cái.
Đường Cảnh Lâm còn đốt không ít thỏi vàng ròng và vàng thỏi, tro giấy màu đen bay lượn trên không, giống những con bướm xám.
Người nhà họ Đường lại dập đầu lạy ba cái, lúc này mới đứng dậy.
Bà cụ Đường chùi chùi khóe mắt, gọi bọn họ về nhà ngồi.
Lúc đi đến chân núi, Đường Cảnh Lâm nói với đại đội trưởng: "Những năm này Niệm Niệm nhận được săn sóc của mọi người, tôi muốn tổ chức mấy bàn rượu nhạt cảm ơn người toàn thôn, còn phải làm phiền anh ba hỗ trợ!"
Ông ấy gọi đại đội trưởng là anh ba theo mấy người Đường Mãn Kim bọn họ, cứ như người trong nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-1009.html.]
Đại đội trưởng luôn miệng đồng ý, sau khi trở về thì bắt đầu chuẩn bị.
Hai ngày sau, Đường Thôn đã tổ chức chừng hai trăm bàn, long trọng như lần trước đám người Đường Niệm Niệm thi đậu đại học, vợ chồng Đường Cảnh Lâm đứng sát bên bàn mời rượu, tỏ ý cảm ơn, còn phát phong bì cho mấy đứa bé, người già trong thôn, bên trong mỗi phong bì là mười đồng.
Người của Đường Thôn rất vui mừng, lại có chút lo lắng, sau khi ăn xong tiệc rượu, bọn họ đều chạy tới nhà đại đội trưởng nghe ngóng.
"Mãn Sơn, con bé Niệm và cha mẹ ruột nhận nhau rồi, có phải về sau con bé sẽ phải về Hồng Kông sinh hoạt hay không?"
"Nghe nói bên Hồng Kông ăn thịt bò uống sữa tươi mỗi ngày, dưới đất cũng có tiền giấy nhặt, khẳng định là con bé Niệm sẽ qua đó."
"Coi như con bé Niệm đi qua đó cũng là thiên kinh địa nghĩa, ài!"
Mọi người cùng thở dài, vẻ mặt buồn bã, trong lòng không nỡ, dù sao cũng là đứa bé nhìn nó lớn lên từ nhỏ mà.
Bọn họ lo lắng hơn, vẫn là sau khi con bé Niệm rời đi sẽ mặc kệ Đường Thôn.
Lòng dạ tất cả mọi người biết rõ, Đường Thôn có thể có hôm nay, tất cả đều là công lao của con bé Niệm, nếu cô không ở đây nữa, chỉ sợ phát triển của Đường Thôn không tốt vậy nữa.
"Mấy người lo lắng vớ vẩn cái gì, nếu con bé Niệm muốn đi qua bên kia thì đã đi qua từ lâu, sao chờ tới bây giờ? Cả đám đều rảnh đến mức rỗi hơi thừa sức, không có chuyện gì làm thì vào trong xưởng làm việc!"
Đại đội trưởng quát những người này một trận, nếu con bé Niệm muốn đi Hồng Kông, hai năm trước lúc ở Dương Thành đã có thể qua đó, cần gì chờ tới bây giờ?
Huống chi, coi như con bé Niệm thật sự muốn đi Hồng Kông, người Đường Thôn bọn họ cũng nên ủng hộ.
Đường Thôn không thể luôn phải dựa vào con bé Niệm, về sau phải dựa vào mình, về sau con bé Niệm muốn trở về thì trở về, không muốn trở về cũng tùy cô. Con bé này từ trước đến nay yêu tự do, không thể để cho Đường Thôn vướng víu cô.
Bị đại đội trưởng quát một trận như thế, tất cả mọi người đã an tâm, vô cùng vui vẻ về nhà chuẩn bị ăn tết.
Một nhà Đường Cảnh Lâm ăn một cái tết đoàn viên ở Đường Thôn, mùng hai tháng giêng mới về thành phố Thượng Hải, Đường Niệm Niệm theo bọn họ dạo phố nghe hí, Mục Anh Liên là người mê hí, trước kia lúc ở thành phố Thượng Hải, gần như mỗi ngày đều phải đến rạp hát.
Bên Hồng Kông cũng có thầy Việt kịch, nhưng chung quy không chính cống bằng thành phố Thượng Hải, sau khi Mục Anh Liên trở về, mỗi ngày đều đi rạp hát nghe hí, quá đã ghiền.