Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-10-17 04:58:42
Lượt xem: 92
Trong nhà máy có vài thiết bị nhập khẩu, tiền lương của người sửa chữa và bảo trì đều cao hơn người khác một chút, nếu bọn họ học xong cái này, tiền lương chắc chắn sẽ được tăng thêm, nói ra cũng vô cùng có mặt mũi.
Đường Kiến Quốc cũng rất kích động, nhưng anh ta không thể hiện ra ngoài, chỉ thầm chờ mong.
“Tới rồi!”
Người đàn ông trẻ tuổi tên Mạnh Nhiên có nguồn tin rộng rãi, đứng lú đầu ra ngoài cửa nhà máy, nhìn thấy xưởng trưởng Tiền từ phía xa xa, anh ta vội vàng chạy về, mọi người cũng không dám nói chuyện nữa, đứng ngay ngắn, đợi xưởng trưởng Tiền tới duyệt.
Xưởng trưởng Tiền và Đường Niệm Niệm đi cùng nhau, hai người họ sóng vai bước đi.
Một người là ông chú trung niên nhanh nhẹn, có hơi hói đầu.
Một người là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đẹp từ đầu tới chân.
Một vài người được chọn đều là các chàng trai trẻ tuổi, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy thì không khỏi trợn tròn mắt, thầm nghĩ, chẳng lẽ xưởng trưởng Tiền đã đổi thư ký mới?
Đường Kiến Quốc cũng mở to mắt, miệng mở rộng tới mức có thể nuốt được quả trứng ngỗng, đây không phải em họ của anh ta sao?
Nghe cha anh ta nói, gần đây nhà máy Hồng Tinh có một nhân tài đặc biệt, tiền lương một tháng 98 đồng, anh ta có hơi khó tin, còn định sau này về sẽ hỏi thăm em họ một chút.
“Kiến Quốc, đừng như vậy, anh là người có vợ rồi đấy.”
Mạnh Nhiên dùng sức chọc vài cái, nhắc nhở người anh em đừng quá đáng, mặc dù cô thư ký mới này rất xinh đẹp, nhưng đàn ông đã có vợ mà vẫn nhìn chằm chằm như vậy, thật thất lễ.
“Anh hiểu cái rắm!”
Đường Kiến Quốc tức giận trừng mắt nhìn, mẹ nó, đây là em gái anh ta!
Đường Niệm Niệm nhìn thấy anh Đường ngay từ phía xa, gật đầu với anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-265.html.]
Hiện tại Đường Kiến Quốc có vô vàn câu hỏi vì sao, nhưng anh ta không nói, chuyên tâm nghe xưởng trưởng dạy bảo.
“Đây là sư phụ Đường, sư phụ đặc biệt trong nhà máy, chuyên sử dụng hai chiếc máy móc nhập khẩu này, tôi sẽ chọn ra sáu người trong số các bạn, học tập bên cạnh sư phụ Đường, có thể học được hay không đều do bản lĩnh của bản thân mọi người, có hiểu không?”
Xưởng trưởng Tiền nâng cao giọng, mọi người đồng thanh hô: “Đã hiểu!”
Tổng cộng mười hai người, ai nấy cũng hưng phấn, hầu hết bọn họ đều là công nhân tạm thời, mặc dù xưởng trưởng Tiền không nói rõ, nhưng chỉ cần có thể học được cách sử dụng chiếc máy nhập khẩu này, chắc chắn có thể chuyển lên chính thức.
Cũng có người nghi ngờ năng lực của Đường Niệm Niệm, trông cũng chỉ 17-18 tuổi, một cô gái nhỏ như vậy mà có thể sử dụng cả máy móc nhập khẩu sao?
Hay là lừa người đây?
Mặc dù Đường Niệm Niệm không nói gì, nhưng vẫn luôn quan sát những người họ, có hai người lộ ra vẻ mặt khinh thường, đã bị cô thầm đánh rớt.
Xưởng trưởng Tiền giải thích xong, quay sang cười thân thiết với Đường Niệm Niệm rồi nói: “Tiểu Đường, cháu tới chọn đi.”
Đường Niệm Niệm chỉ vào Đường Kiến Quốc: “Tới đây!”
Đường Kiến Quốc lập tức bước tới, đứng phía sau em họ, ngay vào lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của chủ nhiệm phân xưởng.
Chẳng trách xưởng trưởng gọi tên chọn anh ta, thì ra là nể mặt em họ!
Cảm xúc của Đường Kiến Quốc rất hỗn độn, lại có phần nhiều lòng nghi hoặc, rõ ràng em họ là nhân tài đặc biệt của nhà máy Hồng Tinh, sao lại trở thành nhân tài đặc biệt của Tiền Tiến rồi?
Vân Mộng Hạ Vũ
Em họ đây là chân đứng hai thuyền, hay là bị cướp sang đây?
Đường Niệm Niệm chọn ra những người còn lại, đều đứng bên cạnh cỗ máy, cô đơn giản thao tác minh họa một lần, đều là các thao tác thông thường trên bảng thao tác, nhưng bởi vì đây là thiết bị nhập khẩu, trên bảng thao tác đều là tiếng nước ngoài, hơn nữa vì đây là bán tự động, nên khá phức tạp hơn máy thông thường.
Lúc làm cô cũng không có ý định làm chậm, vì để chọn ra những người có tài năng tốt.
Mọi người hoa cả mắt, không dám rời mắt, chỉ nhìn thấy ngón tay ngọc nhỏ dài của Đường Niệm Niệm lướt nhanh qua từng nút, mới một phút, nhưng đối với họ lại như vừa trôi qua một tiếng, trên trán cũng đã đổ mồ hôi lạnh.