Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 416

Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:09:31
Lượt xem: 82

Đường Niệm Niệm ôm tấm thảm trở về phòng, rửa mặt cột tóc, sau đó vác cái gùi tới sau núi.

Sau núi có con đường tắt đi tới thôn của Tề Quốc Tú, cô muốn đi hóng chuyện.

Sông Dương Thôn nối liền với sông Đường Thôn, cửa thôn cũng ở đó, trên sông có vài chiếc thuyền, họ đang vớt t.h.i t.h.ể của Tề Quốc Tú, bên bờ có không ít người, đều đến xem chuyện vui.

Đường Niệm Niệm chen trong đám đông, cô đang mặc áo cao cổ, đã kéo cao cổ áo che khuất hơn nửa mặt, cũng không quá thu hút.

“Ở đây, mò được rồi!”

Người trên thuyền kêu lên, có người nhảy xuống nước, không bao lâu sau đã cõng Tề Quốc Tú bơi lên bờ.

“Nhảy từ tối hôm qua, nhất định không còn thở.”

“Hừ… sông cũng bị đôi giày rách này làm bẩn!”

Người dân trong thôn vây xem cũng không cảm thông cho Tề Quốc Tú, dù cô ta c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng muốn mắng vài câu.

Tề Quốc Tú bị nước ngâm đến trắng bệch, mặt cũng nhợt nhạt, có người dò dưới mũi cô ta, sau đó lắc đầu.

Đường Niệm Niệm lại tới nhà của Dương Bảo Căn, quả thật rất náo nhiệt, t.h.i t.h.ể của Dương Bảo Căn được bày ngay cửa lớn nhà cha mẹ chồng Tề Quốc Tú, một mảnh vải trắng che lên trên mặt.

Mẹ Dương nằm trên mặt đất, vẻ mặt ngây dại, ánh mắt tuyệt vọng, bà ta đã khóc loạn suốt hai ngày, đã không còn sức nữa.

Cha Dương ngồi dựa trên cánh cửa, nét mặt cũng y như vậy.

Con trai duy nhất của họ c.h.ế.t rồi, bọn họ cũng không muốn sống nữa, chỉ muốn khiến vợ chồng Tề Quốc Tú trả giá đắt.

“Kêu nó đền mạng cho con tôi, con tôi c.h.ế.t rồi, nó cũng phải chết!”

Mẹ Dương chợt kêu lên, nét mặt điên cuồng, giống như người điên.

Đại đội trưởng đến khuyên nhủ cũng vô dụng, cha mẹ Dương cứng rắn muốn chồng của Tề Quốc Tú đền mạng, nếu không bọn họ sẽ không hạ táng con trai, mỗi ngày đều sẽ bày trước cửa lớn làm ầm ĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-416.html.]

Đường Niệm Niệm xem cảnh tượng náo nhiệt xong bèn rời đi.

Chuyện sau này sẽ không còn liên quan gì tới cô nữa, những người kiếp trước hại cô đều đã bị trừng phạt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một ngày sau, bên Dương Thôn có tin tức truyền đến, không ai đến liệm cho Tề Quốc Tú, có lẽ đại đội trưởng Dương Thôn sẽ ra mặt, hạ táng qua loa cho cô ta.

Dương Bảo Căn cũng được hạ táng, nhưng chồng của Tề Quốc Tú không ngồi tù, anh ta để con trai do Tề Quốc Tú sinh ra làm con nuôi của Dương Bảo Căn, còn bồi thường thêm một ngàn đồng, nhưng anh ta không bỏ ra được nhiều tiền như vậy, trước tiên để thiếu.

Hai nhà xem như đã kết tử thù[1], sau này nhất định còn ầm ĩ nữa.

[1] Mối thù liên quan đến mạng người, sống chết.

Mối thù liên quan đến mạng người, sống chết.

Bà cụ Đường nghe được những tin này, tâm trạng vô cùng tốt, cơm nước hai ngày nay của nhà họ Đường tốt đến bất ngờ, nhiều mỡ nhiều thịt, mỗi người đều ăn đến vô cùng hài lòng.

Nhưng đi theo mấy tin tốt đó, chắc chắn sẽ có chút ít tin xấu.

Đại đội trưởng nhận được điện thoại của công xã, nói bên Bắc Kinh có lãnh đạo muốn tới Đường Thôn khảo sát di tích lịch sử, ông ấy đã từng nghe ông nói qua, nhưng chuyện này đã cách mấy trăm năm và không liên quan gì tới Đường Thôn nữa rồi.

Nếu đã không có chút xíu liên quan gì tới di tích lịch sử, những vị lãnh đạo ở Bắc Kinh kia ăn no rửng mỡ rồi hả?

“Cậu quản nhiều vậy làm gì, miễn sao cậu phụ trách tiếp đãi là được!” Lãnh đạo ở công xã tức giận, thật ra ông ta cũng rất mơ hồ, nhưng phía trên đã lên tiếng, ông ta phải tiếp đãi cho thật tốt.

“Phí ăn uống của bọn họ tính thế nào đây? Lãnh đạo, Đường Thôn khó khăn lắm, sắp đói meo cả rồi!”

Đại đội trưởng khóc rống lên, một đám người đến khảo sát, chắc chắn sẽ ăn không ít, phải tính toán ghi nợ rõ ràng.

“Được rồi, hiện tại trong toàn bộ công xã thì đại đội Đường Thôn các ông là giàu có nhất, đừng có tìm tôi khóc lóc giả vờ làm gì, lãnh đạo ở Bắc Kinh sẽ không ăn đồ của ông miễn phí đâu, đã rút tiền, lúc quay trở lại tôi sẽ đưa cho ông!” Lãnh đạo công xã cười mắng.

“Được, tôi đi sắp xếp liền!”

Sau khi đại đội trưởng nghe có tiền cầm, ngay lập tức tràn đầy nghị lực, bắt đầu đi sắp xếp chỗ nghỉ lại.

Loading...