Xuyên Về Thập Niên 70, Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Ngược Tra Làm Giàu - Chương 557
Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:54:19
Lượt xem: 65
Sau khi tới nông trường, Phó Bạch Lan bị điều đi làm công việc dơ bẩn nhất, cực khổ nhất, bà ta còn bị tách khỏi Lưu Tường, người trong nông trường đều biết bà ta là người đàn bà hư hỏng, ai cũng bắt nạt bà ta và Lưu Tường.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, nhưng đối với Phó Bạch Lan lại như mấy trăm năm trôi qua, bà ta rất muốn c.h.ế.t đi, lại không cam tâm.
“Tiểu Bằng, cuối cùng con cũng tới, mau nghĩ cách cứu mẹ ra đi, mẹ không chịu nổi.”
Phó Bạch Lan nhìn thấy con trai tựa như thấy được cứu tinh, khóc lóc thảm thiết cầu xin Thẩm Bằng cứu bà ta ra ngoài, bà ta không chịu nổi cuộc sống khổ sở này thêm một ngày nào nữa.
“Mẹ ơi, Tiểu Ưng c.h.ế.t rồi!”
Thẩm Bằng nói ra tin em trai chết, vẻ mặt suy sụp.
Anh ta lấy cách nào cứu mẹ chứ?
Hiện tại bản thân anh ta còn khó giữ, anh ta vừa nhận được thông báo từ đơn vị bảo anh ta không cần đi làm nữa, nhất định là Thẩm Chí Viễn đã lên tiếng, hiện tại anh ta là kẻ thất nghiệp, còn bị đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn không có chỗ ngủ mỗi tối.
“Mẹ ơi, Tiểu Ly ly hôn rồi, công việc cũng không còn.”
Thẩm Bằng lại nói thêm một tin xấu, trước khi tới nông trường, anh ta đã đi tìm em gái Thẩm Ly.
Gia thế nhà chồng của Thẩm Ly không tệ, tình cảm vợ chồng cũng khá thắm thiết, anh ta muốn nhờ em rể giúp đỡ, giữ công việc lại, nhưng tới nhà của chồng Thẩm Ly mới biết được, em gái đã bị đuổi ra khỏi nhà, cũng thảm hại giống như anh ta.
Anh ta không tìm thấy Thẩm Ly, chỉ đành phải tới nông trường trước, hy vọng Phó Bạch Lan có thể xoay chuyển càn khôn, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, lòng Thẩm Bằng lạnh lẽo, vô cùng bi thương tuyệt vọng.
“Thẩm Chí Viễn thật tàn nhẫn mà!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Bạch Lan khóc lóc thảm thương hơn thế nữa, bà ta còn trông cậy con cái có thể cứu bà ta ra ngoài, hiện tại tiêu hết rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-ve-thap-nien-70-xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-nguoc-tra-lam-giau/chuong-557.html.]
“Sao Tiểu Ưng lại chết? Là ai hại nó?” Phó Bạch Lan vô cùng bi thương, bà ta hỏi.
“Không ai hại, tự nó làm bậy.”
Thẩm Bằng xấu hổ nói, mặc dù anh ta cũng chơi khá hăng, nhưng chỉ giới hạn với phụ nữ, thế mà Thẩm Ưng lại chơi cả nam cả nữ, thật khiến người ta thấy ghê tởm.
Anh ta lười giải thích, trực tiếp lấy hình ra để Phó Bạch Lan tự xem.
Phó Bạch Lan nhìn thấy tình trạng c.h.ế.t thảm hại của con trai út yêu dấu, bà ta té xỉu trong lòng Thẩm Bằng, qua hồi lâu sau mới tỉnh lại, cũng không nói gì, chỉ khóc.
“Mẹ, mẹ thử nghĩ cách đi, con còn không có chỗ ngủ tối nay.”
Thẩm Bằng có hơi mất kiên nhẫn, đây tới bây giờ rồi mà mẹ anh ta chỉ biết khóc, khóc có lợi ích gì, mau nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho anh ta đi.
“Mẹ có cách nào chứ, mẹ bây giờ còn khổ hơn cả trâu bò.”
Phó Bạch Lan khóc dữ dội hơn, không một đứa con nào nhờ cậy được, chẳng lẽ bà ta phải ở lại nông trường chờ c.h.ế.t sao?
“Con tới Thượng Hải tìm Phó Thanh Hàn, ông ấy mềm lòng nói không chừng sẽ thu nhận con và em gái con.”
Cuối cùng Phó Bạch Lan cũng nghĩ ra cách, tên mặt lạnh sát tinh Thẩm Kiêu kia chắc chắn không được, bà ta còn nghi ngờ cái c.h.ế.t của con trai út có liên quan tới Thẩm Kiêu, nhưng Phó Thanh Hàn mềm lòng, chỉ cần đau khổ cầu xin, chắc sẽ ra tay giúp đỡ nhỉ?
Dù sao trước đây cũng là người một nhà, cho dù không phải là m.á.u mủ, nhưng vẫn có chút tình thân nhỉ?
Thẩm Bằng chán nản rời khỏi nông trường, lúc anh ta đi, Phó Bạch Lan lại bị kêu đi làm việc, người mẹ đã từng không dính một giọt nước rửa chén, bây giờ lại bị kêu đi gánh phân, bước đi xiêu vẹo, nước phân nhiễu ra, b.ắ.n lên người mẹ anh ta.
Trong lòng anh ta vô cùng hụt hẫng nhưng không giúp được gì cả, chỉ đành uể oải rời đi, anh ta quyết định sẽ nghe theo lời mẹ anh ta, tới Thượng Hải tìm Phó Thanh Hàn.
Còn về Thẩm Ly, anh ta không định kêu cô ta đi cùng.