Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

YÊU ĐƯƠNG VỚI EM TRAI BÃI TẬP XE - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-25 15:26:43
Lượt xem: 129

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Yên tâm, tôi sẽ không để cậu mất đi cuộc đời được đi học đại học đâu.”

Giang Đại không có biểu cảm gì mà chỉ tựa lưng vào ghế ngồi, thậm chí còn ngáp một cái.

“Vậy thì được.”

Tôi bắt đầu lái xe một cách chậm rãi, cuối cùng lần này tôi cũng không đạp chân ga như thắng xe nữa, lái xe cả quãng đường rất thuận lợi

Nhưng càng đi về phía trước thì vẻ mặt Giang Đại càng trở nên nghiêm túc.

Thậm chí cậu ấy còn thẳng lưng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm để quan sát tình hình giao thông ở phía trước, thỉnh thoảng còn không quên nhắc nhở tôi một chút.

“Tay lái đánh bao nhiêu vòng.”

“Treo số thử xem.”

Hai tay tôi căng thẳng đặt trên tay lái, trong khoảng thời gian ngắn tôi không nghe rõ Giang Đại nói gì.

“Hả?”

“Tôi nói treo số thử xem, chẳng lẽ chị cứ chuẩn bị lái tiếp như vậy?”

“À à, biết rồi, treo số thôi mà, tôi làm được.”

Nói xong, tay phải của tôi liền vươn tới sờ cần gạt.

“Nhớ giẫm lên ly hợp.”

“Được.”

Nhưng bởi vì tôi không dám rời mắt khỏi tình hình giao thông phía trước, cho nên tôi phải ước tính khoảng cách chạm vào cần số.

6.

Nhưng kết quả là sờ cả nửa ngày rồi vẫn không chạm vào được.

“Chị, chị sờ chỗ nào vậy?”

Tay tôi lập tức trở nên cứng đờ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người bên cạnh, con mẹ nó tôi…

Đặt tay lên đùi người ta!

Hơn nữa còn sờ soạng từ trên xuống dưới, thảo nào tôi cảm thấy cảm giác này không đúng cho lắm.

Có thể là do thấy tôi không có động tĩnh gì, Giang Đại không kiên nhẫn mà khẽ chậc một tiếng, cậu ấy nắm cổ tay tôi, đặt tay tôi lên trên cần gạt.

“Nhắc nhở chị một chút, trên xe của huấn luyện viên cũng có camera giám sát, hơn nữa bây giờ ra tay với nam sinh cũng được gọi là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đấy.”

Huhuhu, tôi thật sự không cố ý.

Tôi yên lặng thay đổi số, sau đó khóc huhu trả lời.

“Thật sự xin lỗi cậu, tôi không cố ý, chỉ là tôi không cẩn thận nên mới đụng phải thôi.”

Giọng nói của Giang Đạ trở nên bình tĩnh, không có sự đùa giỡn giống như vừa rồi.

“À, vậy chị cũng thường xuyên sờ đùi huấn luyện viên sao?”

“Đây cũng không phải, đây là lần đầu tiên tôi sờ lệch.”

“Lần này có chút căng thẳng nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Vậy lần sau chị đừng căng thẳng nữa, nếu người ngồi ở đây là người khác thì không chừng người ta đã dẫn chị tới đồn cảnh sát du lịch một ngày rồi đấy.”

“Tôi biết rồi.”

Không biết có phải là do bị chuyện vừa rồi kích thích hay không, mà những lần tập tiếp theo của tôi rất suôn sẻ.

Lúc dừng lại, huấn luyện viên đã đi tới bên cạnh tôi.

Cười ha hả hỏi tôi: "Xem ra bên cạnh có anh chàng đẹp trai như vậy là tập luyện tốt hơn nhiều nhỉ, tôi thấy trên đường đi em không có xem chân ga là thắng xe nữa rồi, có phải Tiểu Đường có ý kiến gì với tôi đúng không?"

Tôi khổ sở xuống xe.

“Tôi nào dám, có thể hôm nay đột nhiên được giác ngộ và học được cách lái xe.”

Tôi nói nhảm một cách nghiêm túc.

7.

Hai người đứng bên cạnh nghe đều nở nụ cười, chỉ có Giang Đại đứng bên cạnh là không nói một tiếng nào, đương nhiên là còn đang tức giận.

“Hy vọng ngày mai lúc đến đây, em vẫn có thể hiểu được điều này, nếu em còn đạp chân ga nữa, thì em sẽ luyện tập ở đây cả một buổi chiều.”

Tôi khổ sở gật đầu.

Sau đó huấn luyện viên phất tay, ý bảo bốn người chúng tôi có thể đi.

Bình thường lúc kết thúc trong lòng tôi rất hưng phấn, nhưng bây giờ trong lòng tôi giống như một vũng nước đọng vậy.

Trần Dịch và Cao Trạch đi phía trước, tôi đi theo ở phía sau Giang Đại, lặng lẽ nói với cậu ấy.

“Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu, ngày mai lúc tới tôi sẽ mang trà sữa để xin lỗi cậu.”

Tôi mím môi ngẩng đầu nhìn Giang Đại, nước da trắng nõn này kết hợp với đôi môi hồng hào và hàm răng trắng sứ thật sự rất hợp với cậu ấy.

Chắc là sau khi khai giảng cậu ấy sẽ trở thành đối tượng được nhiều nữ sinh theo đuổi đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-duong-voi-em-trai-bai-tap-xe/chuong-2.html.]

“Chị còn để ý chuyện vừa rồi sao? Tôi cho rằng vừa rồi chị nói xin lỗi xong thì chuyện này đã xong rồi chứ, tôi không có keo kiệt như vậy.”

“Hả?”

“Cũng không thể lấy ơn này trả lại cho người kia được.”

Tôi xấu hổ mỉm cười, hình như cũng đúng, tôi cũng không thể sờ đùi cậu ấy rồi cho cậu ấy sờ lại được.

Tuy rằng khá ngượng ngùng, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trôi qua như vậy thôi.

“Chị, chị có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Giang Đại đứng bên cạnh xe taxi, ánh mắt nhìn về phía tôi.

“Không cần đâu, chúng ta không tiện đường.”

Trần Dịch nở nụ cười: "Chị, tụi em còn chưa nói đi đâu mà , sao chị lại biết không tiện đường?”

Tôi thầm đỡ trán ở trong lòng, cậu ta không hiểu đây là lời từ chối lịch sự sao?

“Vậy mọi người ở đâu?”

Trần Dịch chỉ về về phía bên trái, tôi vội vàng chỉ về phía bên phải.

Còn đáng tiếc nói: "Ngại quá, thật sự không tiện đường.”

8.

“Đi thôi, chị ấy không tiện đường.”

Giang Đại nhét Cao Trạch và Trần Dịch vào ghế sau của xe xe, sau đó tự mình mở ghế lái phụ ra, lại nhìn tôi một cái.

Giống như là nhìn ra tôi đang nói dối.

Chờ xe rời đi, tôi mới bắt đầu lái xe một cách chậm rì rồi nói với bạn tôi.

[Trẻ con bây giờ trưởng thành thật đấy, luôn có cảm giác trong mắt chúng nó đang ẩn chứa câu chuyện nào đó vậy.]

À, ngoại trừ cậu nhóc Trần Dịch kia ra, cậu ta ngốc nghếch một cách đơn thuần.

Bạn: [Chắc chắn là như vậy rồi, ai mà giống cậu, trong mắt chỉ có sự ngu ngốc của sinh viên đại học.]

Tôi: [Cậu nói bừa cái gì đấy, tớ không có!]

Ngày hôm sau, tôi vẫn đến trường dạy lái xe giống như hôm trước, ba người này thật sự đến rất sớm.

Lúc tôi mở cửa xe, thì ba người họ đã ngồi ở bên trong, vị trí vẫn giống như ngày hôm qua.

Chẳng qua hôm nay người ngủ biến thành Giang Đại, lúc tôi mở cửa thì Cao Trạch và Trần Dịch đã thò đầu ra chào hỏi với tôi.

“Các cậu tới sớm thật đấy.”

“Tụi em đi chơi ở gần đây nên trực tiếp tới đây luôn.”

Hình như Giang Đại bị giọng nói của chúng tôi đánh thức, lông mi của cậu ấy run lên rồi mở mắt ra.

Tôi không kịp đề phòng mà đối diện với ánh mắt của cậu ấy.

Một chân vừa mới bước vào trong xe liền đột nhiên cứng đờ tại chỗ

Giang Đại dịch sang bên cạnh, giọng nói mang theo một chút khàn khàn do mới tỉnh ngủ.

“Chào buổi chiều, chị.”

“A, cậu cũng vậy, buổi chiều tốt lành.”

Tôi đặt m.ô.n.g ngồi xuống vị trí phía trên, chưa tới hai phút thì huấn luyện viên đã lên xe, vẫn là trang phục quen thuộc kia.

Hôm nay anh ta đến để tuyên bố một chuyện.

“Hôm nay sẽ luyện tập ở đây một ngày, ngày mai chúng ta sẽ chạy thử trên đường.”

Đối với tôi mà nói thì tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, huấn luyện viên, tôi cảm thấy tôi còn có thể luyện tập trên con đường này một tháng nữa!

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Ngay khi tôi đang đắm chìm vào cảm xúc của mình, thì huấn luyện viên đột nhiên duỗi đầu ra phía sau.

"Tiểu Đường, ba nam sinh này là tôi cướp từ chỗ huấn luyện viên khác đếni đấy, nếu em thích ai trong số họ thì liền xin phương thức liên lạc, đừng thẹn thùng nữa!"

9.

Trong lúc nhất thời, không khí ở trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, đột nhiên tôi nhớ lại hồi mới bắt đầu luyện tập lái xe.

Huấn luyện viên đã hỏi tôi, có đối tượng chưa.

Buồn cười c.h.ế.t đi được, một người độc thân từ trong bụng mẹ như tôi sẽ có đối tượng sao?

Nhưng lúc ấy tôi chỉ ngây thơ cho rằng, huấn luyện viên chỉ muốn xác nhận một chút, để tiếp xúc cơ thể một cách hợp lý mà thôi.

Ai có thể nghĩ đến chuyện người ta thật sự muốn làm bà mối cơ chứ.

Những lời này vừa ra, tôi và ba người còn lại, à, không đúng, hai người.

Bởi vì biểu cảm của Giang Đại không có gì thay đổi cả.

“Sao lại không nói gì? Xấu hổ sao? Đừng xấu hổ, duyên phận của mấy người chỉ có thể tiếp tục trong khoảng thời gian luyện lái xe này thôi, mau nắm bắt cơ hội đi.”

Huấn luyện viên càng nói càng vui vẻ, còn tôi và Trần Dịch với Cao Trạch lại càng xấu hổ.

Loading...