Yêu Em Điên Cuồng - Chương 12-13
Cập nhật lúc: 2024-07-10 20:10:13
Lượt xem: 5,659
12
Kể từ đêm hôm đó, hai người chúng tôi lại trở về trạng thái "tương kính như tân" như những tháng ngày đầu sau khi kết hôn.
Cũng không thể nói như vậy. Phải nói là tôi đang đơn phương trốn tránh Mục Vân Tiêu.
Tôi vẫn còn nhớ cảm giác đau nhức toàn thân khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, và những ký ức khiến người ta đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Thật sự là không nỡ nhìn thẳng!
Vì vậy, mỗi ngày tôi đều cố gắng về nhà sớm, tắm rửa xong liền lên giường giả vờ ngủ.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Sáng sớm, tôi sẽ tranh thủ lúc anh ta chưa dậy liền rời giường đến công ty, cố gắng không gặp mặt anh ta.
Ngại c.h.ế.t đi được!
Cho đến hôm nay... Tôi gọi điện thoại cho tài xế.
Khoan đã.
Sao lại là Mục Vân Tiêu đến?
Tài xế đâu?
Tôi nghiêng người nhìn vào trong xe, lại bị người ta chặn lại.
"Đường Chi." Mục Vân Tiêu dường như không hài lòng với thái độ hiện tại của tôi, "Mấy ngày nay em trốn tránh anh à?"
Tôi thản nhiên ngẩng đầu: "Làm gì có! Haha, chỉ là em quá tự giác, muốn ngủ sớm dậy sớm mà thôi."
"Ôi chao! Nói nhiều quá, cổ họng em đau quá, có khi nào lại bị viêm rồi không? Em không nói nữa, em sắp câm đến nơi rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Mục Vân Tiêu không còn cách nào khác, đành phải lái xe đưa tôi về nhà.
Kết quả, tối nay, sau khi tắm rửa xong, tôi phát hiện Mục Vân Tiêu đã nằm trên giường!
Nhớ lại sai lầm lần trước, lần này tôi đã rút kinh nghiệm. Lần này đổi thành "bò" vậy. Tôi đá dép lê, quỳ xuống bò về phía góc giường.
Kết quả, lúc vô tình quay đầu lại, tôi phát hiện ánh mắt Mục Vân Tiêu vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Không đúng.
Hình như là đang nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g tôi.
Tôi nhìn nhầm à?
Lại mở mắt ra lần nữa, Mục Vân Tiêu đã ở ngay trước mặt.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn tôi, như muốn nhìn thấu tôi: "Vợ à."
Eo tôi bị siết chặt. Đầu người đàn ông đã áp sát vào, cọ cọ vào n.g.ự.c tôi như một chú cún con.
"Anh lại uống rượu à?"
Tôi kinh ngạc nhìn đầu giường, quả nhiên thấy nửa chai rượu vang đỏ.
"Không phải anh, sao anh lại uống rượu? Anh đúng là..."
Miệng tôi bị người ta chặn lại. Đầu lưỡi bị mút mát. Những nụ hôn dày đặc rơi xuống. Cả người tôi lập tức mềm nhũn như nước.
"Vợ ơi, giúp anh một lần nữa được không?"
"Mục Vân Tiêu!"
Bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, tôi không còn sức lực phản kháng, bị anh ta kéo ngã xuống chiếc giường êm ái.
Không đúng.
Quá không đúng.
Vô cùng không đúng!
Tên Mục Vân Tiêu này, sao cứ hễ uống rượu vào là lại biến thành một người khác vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-em-dien-cuong/chuong-12-13.html.]
Đến cả từ "vợ ơi" đầy xấu hổ như vậy mà cũng có thể thản nhiên nói ra?
13
Tôi ngồi trong quán bar, đầu óc đầy dấu chấm hỏi.
"Xin hỏi quý cô tên gì?"
Rất nhiều người đàn ông đến bắt chuyện. Tôi không kiên nhẫn chỉ vào cổ họng mình, sau đó ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: "Xin lỗi."
Những người đó lập tức thay đổi sắc mặt.
"Đồ câm mà cũng dám đến quán bar uống rượu."
"Không có hứng thú, im lặng thế kia thì chơi kiểu gì?"
Anh trai tôi đến trễ: "Xin lỗi, xin lỗi mọi người, để chuộc lỗi anh đây tự phạt ba ly! Phục vụ, cho ba ly whisky, tính vào sổ em gái tôi."
Tôi liếc anh ta một cái.
"Gọi anh đến uống rượu mà cứ lề mề."
"Chẳng phải anh đang ôm ấp mỹ nhân sao? Không nỡ bỏ đi à?"
Anh trai tôi tu một hơi cạn sạch ly rượu: "Sảng khoái!"
"Mà này em gái, em có chuyện gì thì cứ nói ra, đến đây uống rượu cái gì? Cổ họng em không tốt, bố mẹ không có ở đây, anh phải quản em chứ."
Tôi chỉ vào chai sữa chua uống bên cạnh.
Anh trai tôi gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện: "Ngoan nào em gái!"
Thế là tôi đem chuyện gần đây kể hết cho anh trai nghe, tất nhiên là lược bỏ chi tiết không thể miêu tả.
Anh trai tôi nghe xong, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Thực ra, còn có một chuyện anh chưa kể cho em biết, bây giờ nghĩ lại, đúng là có chút kỳ lạ."
"Chuyện gì?"
"Năm đó, sau khi em bị bệnh về cổ họng, chuyển ra nước ngoài được mấy ngày, có người nhắn tin cho anh hỏi thăm xem em đã đi đâu, tại sao không đến trường nữa. Sau đó, anh tra số điện thoại đó, phát hiện là của Mục Vân Tiêu, tuy sau này đã hủy số rồi, nhưng vẫn có dấu vết để lại."
"Vì vậy..."
Tôi và anh trai nhìn nhau.
Anh trai tôi đặt ly rượu xuống: "Rốt cuộc em nợ người ta bao nhiêu tiền? Nói mau! Từ hồi cấp ba đã nhớ mãi không quên, đến tận bây giờ còn bất chấp kết hôn thương mại, để em lấy thân báo đáp!"
Suy đoán mơ hồ khiến trái tim tôi đập ngày càng nhanh. Tôi đi đến cửa quán bar, bấm số điện thoại đã khắc sâu trong tim từ lâu. Chuông điện thoại gần như vừa reo lên đã có người bắt máy.
"Alo, Đường Chi, xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng Mục Vân Tiêu có chút gấp gáp: "Em đang ở đâu?"
Tôi cố gắng làm ra vẻ yếu ớt, khàn giọng nói: "Mục Vân Tiêu."
Sau đó cúp điện thoại. Tôi lặng lẽ đứng ở cửa, chờ đợi. Điện thoại trong túi liên tục nhận được tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Tôi trực tiếp tắt nguồn. Nhưng chỉ chưa đầy mười phút sau, một chiếc xe đã dừng lại trước mặt tôi.
Người đàn ông vội vàng bước xuống xe, trong tay cầm một chiếc áo khoác: "Đường Chi!"
Nhìn thấy tôi, Mục Vân Tiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm, bước đến khoác áo cho tôi: "Sao em không bắt máy?"
Tôi mặc kệ anh ta, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta.
Đúng vậy.
Tôi gần như có thể chắc chắn.
Người đàn ông thường xuyên lảng vảng trước mặt tôi thời cấp ba...
Mục Vân Tiêu, anh lộ tẩy rồi.
Tôi mỉm cười. Sau đó đưa tay đặt lên vai anh ta. Mục Vân Tiêu khựng lại.
Tôi ngẩng đầu, tiến sát lại gần anh ta: "Mục Vân Tiêu, anh thích em, phải không?"
Bàn tay người đàn ông run lên, nhưng lại bị kiềm chế. Anh ta từ từ cụp mắt xuống, không nhìn tôi. Mười giây sau, anh ta đáp lại bằng một nụ hôn.