Yêu Em Say Đắm - Chương 1-3
Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:37:21
Lượt xem: 2,164
Tôi là thư ký đắc lực nhất bên cạnh Thẩm Hách, chuyên giải quyết những người phụ nữ mà anh ta chơi chán.
Một lần sau khi say rượu ngoài ý muốn, anh ta leo lên giường của tôi.
Tôi nhận thức rõ ràng: Lần này người cần giải quyết chính là bản thân tôi.
Thẩm Hách cau mày nhìn lá đơn xin từ chức tôi đưa lên.
"Ý gì đây?"
"Tôi về quê lấy chồng."
01
Làm thư ký cho Thẩm Hách được năm năm, tôi đã giúp anh ta giải quyết không dưới 50 người phụ nữ.
"Trần Hảo! Đều là phụ nữ, cô nên hiểu tôi muốn cái gì!" Người phụ nữ đối diện gào thét với tôi, như thể cô ta thực sự yêu Thẩm Hách vậy.
Tôi thành thạo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi đưa qua.
"50 vạn, đây là tiền bồi thường Thẩm Hách dành cho cô."
"Anh ta coi tôi là gì?"
Không phải tôi vô tình, mà là tôi đã quá quen với những cảnh tượng như thế này.
Thẩm Hách vốn vô tình, khi thích có thể hái sao trên trời cho cô.
Chán rồi thì vứt bỏ như rác.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thấy tôi không phản ứng, người đối diện hất thẳng ly cà phê vào mặt tôi.
"Tôi muốn gặp anh ta."
Lúc này tôi chỉ may mắn là cô ta uống cà phê đá, nếu là nước nóng thì tôi đã bị hỏng cả khuôn mặt rồi.
Lau sạch chất lỏng trên mặt, tôi bình tĩnh thu lại thẻ ngân hàng.
"Thẩm tổng nói nếu cô không hài lòng, vậy thì không còn gì để nói."
"Chờ chút!" Vừa định đứng dậy, tay tôi đã bị người ta giữ lại.
"50 vạn này vốn là anh ta nợ tôi."
Tôi gật đầu đồng ý, loại tra nam như Thẩm Hách đáng bị rút m.á.u nhiều hơn.
Tốt nhất là tất cả các cô gái trên thế giới đều có thể nhận được 50 vạn của anh ta miễn phí.
Đây là sự bồi thường cho việc anh ta gây họa.
"Trần Hảo, đừng tưởng làm chó của Thẩm Hách là có thể vênh váo."
"Cứ chờ đấy, kết cục của cô cũng chẳng tốt hơn tôi đâu."
Vớ vẩn! Tôi rõ ràng là đại thái giám bên cạnh hoàng thượng, Dung Ma Ma bên cạnh hoàng hậu!
Sao cô ta có thể nói tôi là chó được.
Lần sau tôi phải thổi gió bên tai, giảm phí chia tay xuống còn 49 vạn!
02
Trở lại văn phòng, Thẩm Hách nhìn cổ áo vest ướt nhẹp của tôi, cau mày.
"Cô ta làm nhục cô?"
Tôi lắc đầu, ra vẻ trà xanh: "Đàm phán rất dễ dàng."
Thẩm Hách khịt mũi: "Đừng giả vờ, cô cố tình không lau khô, rõ ràng là muốn mách lẻo tôi."
Bị vạch trần, tôi có chút lúng túng, còn định tìm cớ nào đó thì Thẩm Hách lại phá lệ làm người một lần.
"Về đi, cô nghỉ hai ngày, tháng sau tăng lương 5% coi như bồi thường."
Làm chó thì làm chó vậy.
Chó còn được thăng chức tăng lương, con người còn phải vần vả 997 cơ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-em-say-dam/chuong-1-3.html.]
03
Thẩm Hách có 5 thư ký, trừ tôi ra thì tất cả đều tốt nghiệp trường danh tiếng.
Anh ta nói chọn tôi là vì tôi bình thường.
"Ngoại hình bình thường, học vấn bình thường, ngay cả tên cũng bình thường như vậy."
Ban đầu nghe xong câu này, tôi tức giận muốn nghỉ việc. Nhưng khi nhìn thấy mức lương cao trên hợp đồng, tôi run rẩy tay cẩn thận trả lời: "Thẩm tổng nói đúng."
Thẩm Hách gật đầu: "Tính cách cũng bình thường."
Nói ra thì buồn cười, vì sự tầm thường của tôi, ngược lại tôi trở thành người đứng thứ hai trong công ty.
Người đứng đầu giúp anh ta giải quyết công việc, tôi giúp anh ta giải quyết phụ nữ.
Vừa mới than thở với bạn thân xong, điện thoại của Thẩm Hách lại gọi đến.
Lúc tôi lái xe hớt hải chạy đến cửa quán bar, Thẩm Hách đã bị năm sáu người phụ nữ vây quanh.
Anh ta say rượu, lẻ loi giữa đám đông, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Chờ trợ lý của tôi đến rồi sẽ cho các cô biết tay."
Còn tôi, kẻ nhát gan trong những kẻ nhát gan, nhìn những người phụ nữ như hổ đói sắp nuốt sống anh ta, chỉ đành run rẩy lên tiếng.
"Xin lỗi, có thể bỏ tay ra khỏi m.ô.n.g của sếp tôi được không?"
...
Trên đường đưa Thẩm Hách về nhà, anh ta cứ trách móc tôi vừa rồi thật nhu nhược, khiến anh ta mất mặt như thế nào.
"Sao cô theo tôi bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ gì cả?"
"Nhu nhược như vậy mà leo lên được vị trí này, cô nên cảm ơn tôi mới phải."
Hai chữ nhu nhược hoàn toàn đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
Xe đột ngột phanh gấp, đầu Thẩm Hách đập mạnh vào lưng ghế.
"Trần Hảo!"
Lười để ý đến anh ta, tôi trực tiếp đá anh ta ra đường lớn: "Gọi cho mấy cô trợ lý không nhu nhược của anh đi."
Chưa đầy mười phút, tin nhắn của Thẩm Hách lại gửi đến.
"Trần Hảo, gửi cho cô định vị, đến đón tôi."
Không thèm đón, tắt máy, nhắm mắt ngủ một hơi.
Đừng nói anh ta là sếp của tôi, dù là Ngọc Hoàng Đại Đế đến tôi cũng sẽ không đi đón!
Ngày hôm sau vừa bật máy, nhóm chat công việc đã nổ tung.
"Nghe nói chưa, tối qua Thẩm tổng suýt bị người ta cái kia..."
"Trời ơi, thành công chưa?"
"Nghe nói đã vào viện rồi."
Trong nhóm thảo luận ồn ào sôi nổi, tôi lại lo lắng sợ hãi.
Tin nhắn tối qua chẳng lẽ là tin nhắn cầu cứu của sếp?
Nghĩ đến cảnh tượng ở cửa quán bar, lại nghĩ đến hành vi lạnh lùng của mình, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết.
Ngay lập tức tôi xách hai giỏ trái cây đến bệnh viện, nhìn thấy khuôn mặt sếp bị băng bó như gấu trúc, tôi nước mắt lưng tròng.
"Đều là lỗi của tôi, xin lỗi Thẩm tổng."
Giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa: "Biết là tốt rồi."
Ơ? Thẩm tổng vẫn khỏe mạnh, vậy người nằm trên giường là ai?
"Kẻ quấy rối tôi đấy."
Nghe vậy tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá.
Suýt nữa mất việc.
Đột nhiên tôi trợn mắt: “Đàn ông cũng đến quấy rối anh à?"