Yêu Em Say Đắm - Chương 13.2-14
Cập nhật lúc: 2024-08-31 12:39:44
Lượt xem: 1,762
Tôi đã biết, người lạnh lùng như Thẩm Hách căn bản sẽ không thừa nhận họ. Thậm chí còn không chịu cho một danh phận.
Qua mắt là tan thành mây khói.
Bây giờ dây dưa với tôi, chẳng qua là không quen không có tôi bên cạnh chỉ bảo. Thêm vào đó là một số filter do tôi không chịu khuất phục anh ta.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thời gian lâu rồi, không còn filter thì kết cục của tôi còn không biết như thế nào.
Kết cục của những cô gái đó trong miệng họ chưa chắc đã so được với cuộc sống thật sự của họ, vậy mà lại một lời thành sấm.
"Thẩm Hách, tôi khác với họ."
"Tôi biết, cho nên tôi đang theo đuổi cô."
Thấy người này nói thế nào cũng không thông, tôi dứt khoát thẳng thắn nói: "Tôi muốn kết hôn, tôi chỉ muốn một mối tình bình thường."
Kết hôn sinh con, nắm tay nhau đến già, chứ không phải làm một cặp tình nhân ăn chơi.
"Tôi cho cô được còn nhiều hơn, tốt hơn những thứ này."
Thẩm Hách nhìn tôi chằm chằm đầy khó hiểu: "Kết hôn chưa chắc đã là tốt nhất."
"Nhưng tôi chỉ muốn kết hôn."
"Huống hồ dù có kết hôn với anh, những ân oán hào môn của anh, tôi cũng không muốn đối phó."
Thẩm Hách sập cửa bỏ đi, chỉ để lại tôi ngồi trầm tư trong xe. Anh ta nói tôi đang ép anh ta, kỳ thực là tôi đang ép chính mình. Nếu tôi là người ham mê hưởng thụ, có thể thay lòng đổi dạ bất cứ lúc nào, thì chơi thì chơi thôi.
Nếu tôi chỉ là người ham hư vinh, thì bị bao nuôi cũng được. Nhưng tôi lại vừa yêu tiền vừa không chịu bán rẻ lòng tự trọng, vừa có sắc tâm lại không có sắc đảm.
Thẩm Hách từng nói tôi là người rất bình thường, anh ta nói đúng. Tôi chỉ muốn tích cóp chút tiền của mình, sống tốt cuộc sống của mình. Để hoàn toàn thoát khỏi vở kịch này, tôi lập tức đặt vé máy bay về quê sau hai tiếng nữa.
Tất cả đồ đạc trong nhà trọ đều nhờ chủ nhà vứt hộ, sau đó chuyển cho cô ấy một khoản tiền 'chạy trốn'.
Hóa ra việc đi lại của người giàu có đơn giản như vậy, tôi thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ danh tôi đã làm trâu làm ngựa năm năm, có tiền, sướng!
14
Theo định luật bảo toàn thế giới, tôi sướng thì tự nhiên có người không sướng.
Nghe nói Thẩm Hách sa thải 40 người trong một đêm, chỉ vì một hợp đồng không gia hạn thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-em-say-dam/chuong-13-2-14.html.]
"Trần Hảo à, may mà cô đi sớm. Bây giờ oán khí trong công ty có thể hồi sinh mười con Tà Kiếm Tiên."
Tôi nằm trên ghế dài ăn khoai tây chiên, vui vẻ nghe các đồng nghiệp cũ mắng Thẩm Hách.
Cuộc sống sau khi về nhà rất thoải mái, không cần phải 24/24 lo lắng sợ hãi chuẩn bị nghe điện thoại, càng sẽ không có ai đột nhiên nói một câu: Gửi cho cô định vị, đến đón tôi.
Hóa ra ánh nắng hai giờ chiều đẹp như vậy.
Tôi đang đắc ý, một bóng người đột nhiên che khuất ánh nắng trên đầu tôi. Đang phơi nắng thoải mái, tôi nheo mắt đuổi người: "Tsk tsk, đi chỗ khác chơi đi, lát nữa chị mua bim bim cho."
Bọn trẻ con nhà hàng xóm luôn nghịch ngợm.
"Trần Hảo." Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi giật mình đến mức run rẩy.
Túi bim bim trên tay rơi xuống đất. Lâu ngày không gặp, gương mặt Thẩm Hách gầy đi không ít. Bộ vest vốn vừa vặn giờ cũng rộng thùng thình. Râu ria lởm chởm trên cằm có thể thấy rõ ràng dạo gần đây anh ta thực sự sống rất mệt mỏi.
Nhưng, điều này thì liên quan gì đến tôi chứ.
"Công ty rối ren, lòng người hoang mang, Trần Hảo, tôi cần cô."
Đùa gì vậy, tôi chỉ là một trợ lý chứ không phải thành viên hội đồng quản trị. Hơn nữa còn là trợ lý chuyên xử lý mấy vụ bê bối tình ái.
"Tôi có thể làm gì? Tôi đi tìm 50 cô bạn gái cũ của anh về thay thế vị trí của 40 nhân viên kia à?"
Thẩm Hách vẻ mặt tủi thân: "Họ không phải bạn gái tôi."
"Đó là mẹ kế mà ông già sắp xuống mồ của tôi muốn tìm cho tôi đấy."
Mẹ Thẩm Hách mất sớm, bố anh ta khi còn trẻ đã thích tìm các cô gái trẻ. Giờ sắp 70 tuổi rồi mà vẫn còn muốn tìm cảm giác rung động. Nhưng cảm giác mới mẻ của ông ta qua đi quá nhanh, một tháng nhiều nhất có thể thay 3 người.
Mà những người phụ nữ đó đồng ý leo lên chiếc giường đầy mùi người già, không ngoại lệ đều là vì tiền.
Thẩm Hách đau đầu khi phải đối phó với họ, nên dứt khoát giao thêm nhiệm vụ này cho tôi.
"Dù sao cô cũng nhát gan, chắc chắn sẽ không nói ra những lời quá khích khiến họ tức giận. Ông già của tôi cũng có thể giữ được chút mặt mũi."
Biết được sự thật, tôi kinh ngạc đến mức há hốc mồm, không nhịn được mà giơ ngón tay cái với anh ta: "Bố anh đúng là rồng trong loài người."
Khuôn mặt Thẩm Hách rõ ràng xuất hiện vạch đen, trầm giọng gọi tên tôi: "Trần Hảo."
Tôi lập tức thu lại vẻ mặt đùa cợt: "Vậy anh tìm tôi quay lại làm gì, cũng không thể tìm 50 cô mẹ kế cũ đó được."
"Cô chỉ cần ở bên cạnh tôi là được."
"Trần Hảo, tôi cần cô."