Yêu hận tan biến - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-18 09:55:33
Lượt xem: 273
Sĩ tộc nắm giữ triều chính, khiến cho thứ tộc không có cơ hội ngóc đầu.
Dân chúng oán thán ngày càng dữ dội, cuối cùng hoàng thượng cũng nhận ra tình hình.
Hạ chỉ ban cho sĩ tộc và thứ tộc ở bốn châu theo quân sổ mà bổ nhiệm quan chức và định lương được ban hành, khiến cả triều đình rung chuyển.
Hoàng thượng sắc phong Từ Quan làm Đô đốc Duyện Châu, trở thành người đầu tiên mang thân phận thứ tộc nhưng lại nắm quyền kiểm soát binh mã cả một châu.
Trong quân đội, thứ tộc lần lượt được phong chức, tuy không được xếp vào hàng thượng phẩm như con cháu sĩ tộc, nhưng lại là những chức vụ có thực quyền.
Đại công tử Hoàn gia, giữ chức Thứ sử Duyện Châu, lần này bị Từ Quan đoạt vị khiến hắn ta không kịp trở tay.
Mấy ngày liền, Hoàn gia mời Tạ Quân sang phủ, đóng cửa bàn bạc.
Khác với sự lo âu của các sĩ tộc, Từ Quan, đứng đầu thứ tộc, trong một thời gian ngắn trở thành nhân vật nổi bật.
Thạch Mật, với thân phận phu nhân Đô đốc, một lần nữa ngẩng cao đầu trong các buổi tiệc của các phu nhân thế gia.
Trong tiệc cập kê của quận chúa Lạc Dương, ái nữ của trưởng công chúa, Thạch Mật đội đầy châu báu, có người hầu cận trước sau, không để ý tới lời giới thiệu của chủ nhân bữa tiệc mà thẳng tiến về phía ta.
"Không ngờ Tạ phu nhân cũng có mặt ở đây."
Năm xưa, Tạ Quân vì cưới ta mà đặc biệt xin trưởng công chúa nhận ta làm nghĩa nữ, nhờ vậy mà ta được phong làm quận chúa.
Quận chúa Lạc Dương cũng là nghĩa muội của ta, ngày hôm nay tổ chức tiệc cập kê, ta tất nhiên nằm trong danh sách được mời.
"Hôm trước chỉ lướt qua, chưa kịp nói chuyện. Năm xưa tướng công ta hủy hôn với phu nhân, tự thấy áy náy vì đã khiến phu nhân lỡ làng nhiều năm, không ngờ phu nhân lại nhanh chóng gả cho Tạ Thái Sư. Quả là rượu ngon không sợ ngõ hẹp, mỹ nhân chưa bao giờ thiếu kẻ sẵn lòng dâng hiến."
Ngay giữa chốn đông người, nàng ta không chút ngại ngần khơi lại chuyện cũ, chẳng màng giữ thể diện cho nhà quyền quý.
Các phu nhân sĩ tộc vừa ngạc nhiên vừa tò mò, nhíu mày lo lắng nhìn ta, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ háo hức, mong chờ Thạch Mật vạch trần thêm nhiều chuyện cũ.
"Ồ, vậy sao? Bản phu nhân đã ở kinh đô nhiều năm, chưa từng đến Duyện Châu, e là Từ phu nhân nhận lầm người rồi."
May
Đáng tiếc thay, nàng ta vừa từ Duyện Châu đến đâu, nơi này là kinh đô, nơi tập trung các quan lại quyền quý, dù Từ Quan có là tân quý, cô ta có là tân quý phu nhân, cũng chẳng là gì cả.
Loại người như vậy, hôm nay có một, ngày mai sẽ có người khác.
Thạch Mật tức giận đến phát run, bọn gia nhân kéo cô ta lại: "Rõ ràng ngươi chính là Lý Tố Quân!"
"Bản phu nhân từ nhỏ đã được trưởng công chúa nhận nuôi, được hoàng thượng sắc phong làm quận chúa, há để ngươi tùy tiện vu khống tại đây?!"
Giọng nói đanh thép của ta khiến Thạch Mật co rụt lại, nhưng cô ta vẫn ngoan cố giữ nét mặt cứng ngắc: "Ngươi đừng hòng chối cãi, ngươi đã ở Duyện Châu đợi Từ Quan nhiều năm, rõ ràng chính là..."
Trưởng công chúa đứng ra bảo vệ ta, bước lên một bước: "Từ phu nhân chắc là uống nhiều quá rồi, đưa xuống nghỉ ngơi đi."
Chẳng mấy chốc, mấy tên thị vệ từ trong đám đông bất ngờ xuất hiện, bịt miệng Thạch Mật rồi lôi xuống dưới.
Những phu nhân sĩ tộc điềm tĩnh là thế, cũng bị cảnh tượng này làm cho biến sắc.
Trưởng công chúa bảo vệ ta, có lẽ vì nể mặt Tạ Quân, cũng có thể chỉ là không muốn Thạch Mật phá hỏng buổi tiệc cập kê của con gái bà.
Huyền Nhi đến tuổi đi học, ta mời Chu Tùng, một trong những học giả Nho giáo hàng đầu đương đại đến làm thầy. Lễ bái sư được tổ chức rất trang trọng, các sĩ tộc trong kinh đô đều đến dự.
Là nữ chủ nhân, ta phải lo toan nhiều việc, chẳng thể rảnh lòng bận tâm đến chuyện khác.
Nhưng không ngờ Từ Quan lại tìm đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-han-tan-bien/chuong-3.html.]
Không biết bằng cách nào, hắn tránh được mọi ánh mắt xung quanh, xuất hiện tại biệt viện nơi ta đang ở một mình.
Ta là phụ nữ đã có chồng, lại là phu nhân của một gia tộc lớn. Nếu bị người khác phát hiện chuyện nam nữ ở cùng nhau trong một phòng, ta sẽ không còn chỗ đứng trong xã hội.
Ta liếc nhìn tay áo bị hắn giữ lấy, ánh mắt ta dần theo bàn tay ấy dời đến khuôn mặt hắn, rồi dừng lại ở đôi mắt đầy vẻ khẩn cầu của hắn.
"Quân Quân, đừng đi."
Cằm hắn lấm tấm râu nhưng đã được cạo tỉa cẩn thận, tóc mai cũng gọn gàng, mũ miện chỉnh tề, trên áo có đính vài bông hoa thêu màu vàng nhạt. Đó là nét tinh tế ta từng dùng khi may áo cho hắn thuở xưa.
Ta hất tay hắn ra, lùi lại một bước: "Từ Quan, Thạch Mật bên ngoài bôi nhọ danh dự ta, ngay cả ngươi cũng muốn hại ta sao?"
"Quân Quân, không phải vậy. Ta chỉ muốn đến thăm nàng."
Ta cười cay đắng trong cơn giận: "Từ đô đốc, năm xưa ngươi đã nói hết những lời cay nghiệt rồi. Giờ lại làm ra vẻ này để làm gì?"
"Năm ấy, nếu không hủy hôn với nàng, ta không bảo vệ được nàng."
Hắn nhìn ta với đôi mắt đỏ ngầu, ẩn chứa chút đắng cay.
"Cha của Thạch Mật là Đô thống Tả doanh, họ nắm giữ hộ tịch của ta, rõ ràng tình hình gia đình ta. Thạch Mật tính tình ngang ngược, nhà họ Thạch càng quá đáng hơn, ta buộc phải hủy hôn với nàng."
Ta nhớ lại mùa xuân lạnh lẽo năm ấy, khi ta tràn đầy oán hận, đứng dưới cơn mưa lớn không chịu rời đi, gào thét như một con thú đang phát tiết. Một cảm giác cay xè lại dâng lên trong mắt.
"Giờ nói những điều này có ích gì? Ta và ngươi đều đã có gia đình riêng, kiếp này vốn không nên có mối liên hệ nào nữa."
Hắn bất ngờ giữ chặt lấy ta, điên cuồng nói: "Ta đã liều mạng trên chiến trường, chỉ để một ngày thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Thạch, có thể quay về tìm nàng! Ta đã tìm nàng suốt năm năm, Quân Quân, ta chưa bao giờ quên nàng!"
Cánh tay ta bị hắn nắm chặt đến đau nhức, trong giây phút hoang mang, ta bị ánh mắt cố chấp của hắn đ.â.m sâu vào lòng.
Nhìn hắn, ta thấy những vết nhăn mờ nơi khóe mắt, khắc lên sự thăng trầm của bao năm qua.
Thiếu niên năm xưa, phong lưu hào hoa, đã bị cuộc đời bẻ gãy khí phách, giờ đây biến thành một người khác qua bao nhiêu mài giũa.
"Từ Quan, ta không chỉ là vợ của Tạ Quân, mà còn là mẹ của Tạ Huyền."
Năm năm rồi, ta đã lấy người khác, vợ chồng hòa thuận, mẹ hiền con ngoan.
"Ngươi không nên đến tìm ta."
Hắn buông tay trong vẻ tuyệt vọng, đôi môi run rẩy rồi bật ra một tiếng cười khẩy.
Gió nhẹ lướt qua tà áo hắn, thân hình hắn khom xuống, trông như sắp đổ gục.
Tưởng rằng lòng đã tĩnh lặng, nhưng trong sự im ắng ấy, lại gợn lên một làn sóng.
Ta mềm giọng, dùng giọng nói ôn hòa nhất có thể để an ủi hắn: "Ngươi nên nhìn về phía trước, chuyện cũ không thể thay đổi được, tương lai vẫn còn nhiều hy vọng."
Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp, như đang suy tư, như đang do dự.
Cuối cùng, hắn lên tiếng một cách bình thản: "Nếu ta nói với nàng, năm xưa, chính Tạ Quân đã sắp đặt để Thạch Mật chú ý đến ta, rồi tiết lộ sự tồn tại của nàng cho Thạch Mật. Chính hắn đã tính toán tất cả. Quân Quân, nàng có tin không?"
Ta sững người, một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Hắn cười nhạt: "Nàng đã cam chịu, nhưng ta thì không."