Yêu Là Khắc Lãng Mạn Lên Từng Phút Giây - Chương 15,16,17: Cố Kình, anh nhất định phải an toàn!
Cập nhật lúc: 2024-08-27 19:00:42
Lượt xem: 4,336
15.
Tôi đã sai.
Thực sự sai rồi.
Tôi tự trách mình vì đã hành động tùy tiện.
Từ sau kỳ thi đại học, đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt trời vào lúc sáu giờ sáng.
Khoảnh khắc này, tôi chẳng khác gì một người tàn tật cấp độ hai.
Ngủ một giấc đã là hơn một giờ chiều.
Cố Kình nằm bên cạnh tôi, tay anh vẫn đặt trên eo tôi.
"Chào buổi sáng." Anh chào tôi, ánh mắt lấp lánh.
Tôi chưa từng thấy anh như thế này.
Dường như có chút khác biệt so với trước đây.
Nhớ lại chuyện tối qua, tôi cảm thấy toàn thân nóng bừng.
Thật là không thực tế chút nào!
Nhưng cảm giác đau nhức trên người lại nhắc nhở tôi rằng, tất cả những gì xảy ra hôm qua đều là thật.
Bạn thân rủ chúng tôi đi ăn.
Lúc ra ngoài, vừa bước một bước, tôi suýt ngã quỵ, may mà Cố Kình kịp thời đỡ lấy tôi.
"Cẩn thận nhé."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, thật mất mặt.
16.
Kỳ nghỉ thăm thân sắp kết thúc. Dù sao lần này tôi cũng đến đây với mục đích có con.
Cố Kình không còn hỏi tôi về chuyện yêu hay không yêu nữa.
Có lẽ cả hai chúng tôi đều đã hiểu ra.
Cố Kình tiễn tôi ra sân bay, lòng tôi bỗng chùng xuống, có chút không nỡ rời xa.
Suốt chặng đường anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt nghiêm túc.
"Một tháng nữa anh có hai ngày nghỉ, lúc đó anh sẽ về."
Giờ tôi mới nhận ra.
Một con sư tử đã nếm qua vị mặn, cũng có thể trở nên bám người.
Tim tôi đập nhanh, thật ra tôi cũng không muốn đi, nhưng ở lại đây anh cũng không thể ở bên tôi.
Thời gian không còn nhiều, tôi giơ điện thoại lên: "Nhớ giữ liên lạc nhé."
Vừa mới mong đợi, liệu lần chia tay này có khác gì với trước đây không.
Cố Kình đã chủ động hôn tôi.
Dù không phải môi, mà là má. Nhưng với anh, thế là đủ rồi.
"Anh sẽ nhớ em, luôn nhớ."
...
Tôi bước đi giữa dòng người.
Càng đi càng xa.
Quay đầu lại, vẫn thấy bóng dáng của Cố Kình sau những bóng người lấp ló.
Dù không thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đang dõi theo tôi.
Cảm giác này thật sự rất yên tâm.
Khiến tôi muốn quay về cuộc sống bình lặng, sống một cách chân thành.
...
Từ ngày đó. Tôi vẫn ăn uống như bình thường.
Nhưng khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày là buổi tối.
Vì chỉ buổi tối, Cố Kình mới có thể nhắn tin cho tôi.
Khác với trước đây, giờ anh luôn nói: "Anh nhớ em."
Cũng không còn ngại ngùng như trước, anh ngọt ngào hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-la-khac-lang-man-len-tung-phut-giay/chuong-151617-co-kinh-anh-nhat-dinh-phai-an-toan.html.]
Tôi đếm từng ngày. Chờ mong kỳ nghỉ một tháng sau.
Khoảng thời gian chờ đợi này khiến tôi chắc chắn một điều.
Trái tim tôi đã hoàn toàn thuộc về Cố Kình.
"Tôi không muốn ly hôn nữa." Tôi nói với bạn thân.
Bạn thân chỉ mỉm cười: “Đoán trước rồi."
...
Một tháng sau, Cố Kình không trở về.
Phía đông đột ngột xảy ra lũ lụt. Đội đặc nhiệm của họ cũng đã đến hiện trường, giải cứu người dân địa phương.
Trên đường đến vùng lũ, Cố Kình vẫn gọi video cho tôi, trên mặt anh đầy vẻ tự trách.
"Xin lỗi, anh không thể về được."
Tôi mỉm cười lắc đầu: "Không sao, đó là trách nhiệm của anh."
Cố Kình thở nhẹ: "Em đang ở ngoài à?"
Tôi vẫy tay với anh: "Ừ, bạn thân rủ em đi chơi, anh phải chú ý an toàn nhé."
Nói xong tôi liền nhanh chóng cúp máy.
Sợ anh nghe thấy tiếng kéo vali của tôi.
Tôi nghĩ.
Nếu anh không thể đến gặp tôi, vậy thì tôi sẽ đến gặp anh.
17.
Vì thời tiết xấu nên chuyến bay bị hủy, tôi chỉ có thể đi tàu cao tốc.
Suốt chặng đường, tôi liên tục theo dõi tin tức trực tiếp từ địa phương.
Những đợt lũ lụt, sạt lở, vỡ đê, thậm chí là lở đất.
Họ liên tục di dời người dân, chuyển vật tư cứu trợ, luôn tiên phong.
Tôi liên tục lướt xem tin tức, tìm kiếm khắp nơi.
Bất ngờ, tôi thấy bóng dáng quen thuộc trong một đoạn video tại hiện trường chống lũ.
Nhưng sau đó là cảm giác đau đớn trong lòng.
Một ngôi làng xảy ra ba điểm lũ, điểm lớn nhất có đường kính dài vài mét.
Dòng nước vỡ đê chảy rất mạnh, tôi thấy Cố Kình dẫn vài đồng đội nhảy xuống nước.
Dòng nước đã ngập đến n.g.ự.c họ, mực nước liên tục dâng cao.
Cố Kình hét lớn, cắn chặt răng, cùng đồng đội nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cả người áp chặt vào, dùng thân thể bịt kín điểm lũ.
Mặt anh tái nhợt, tím tái, nhưng ánh mắt đầy kiên định.
Cảnh tượng đó thoáng qua rất nhanh.
Còn cảm xúc của tôi gần như sụp đổ.
Tôi điên cuồng lướt xem tất cả các tin tức, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt.
Cố Kình, anh nhất định phải an toàn!
Khi tôi đến nơi đã là mười giờ tối.
Tôi điên cuồng gọi điện cho Cố Kình nhưng không thể liên lạc được.
Nước mắt đã khô, chỉ còn sự vô vọng theo dõi tình hình.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
May mắn thay, thời tiết bắt đầu cải thiện.
Nhưng công tác cứu hộ vẫn tiếp tục.
Con đường dẫn đến ngôi làng bị lũ lụt đã bị chặn lại, không cho người ngoài cứu hộ vào.
Vẫn không có tin tức gì về Cố Kình.
Tôi sốt ruột nhờ người liên lạc với bạn bè địa phương, tìm cách leo lên đỉnh núi cao nhất.
Cầm kính viễn vọng quân sự, tôi theo dõi từ xa.
Suốt một ngày đêm, đê điều sáng đèn, tôi chăm chú tìm kiếm.
Nhưng tất cả bọn họ đều lấm lem bùn đất, thật khó để nhận ra ai là ai.
Cứ thế, tôi theo dõi suốt đêm.
Họ cũng cứu hộ suốt đêm.