Yêu Phi Họa Quốc - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-06-13 17:25:40
Lượt xem: 319
Chương 18
Ngày Tống gia bị lưu đày, hoàng hậu sinh hạ ngũ hoàng tử, được ban tên là Sở Tiêu.
Ngày hôm sau, liền được phong làm thái tử.
Thái tử sinh non, cơ thể yếu ớt, hoàng hậu lần đầu mang thai, không biết cách chăm sóc con nhỏ, vừa sinh ra, thái tử đã được đưa vào mộng Hồi các, giao cho các bà v.ú nuôi dưỡng.
Dù là hoàng hậu, trong bảy ngày cũng chỉ được gặp thái tử một lần.
Mọi người đều cảm thán Sở Lệ Chi dành hết tâm huyết và tình yêu cho thái tử.
Nhưng ta lại thấy nỗi đau xé lòng khi hoàng hậu phải chia cắt với con.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thái tử ốm yếu không ở bên cạnh.
Hoàng hậu luôn lo lắng không yên, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn.
Chỉ thiếu một mồi lửa.
Là có thể bùng cháy.
Khi thái tử một tuổi, bất ngờ rơi xuống nước, nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến hoàng hậu hoàn toàn phát điên.
Nàng ta không hỏi chứng cứ, không tìm sự thật.
Ngay tại chỗ đã đánh c.h.ế.t các cung nữ và thái giám phục vụ thái tử.
Tổng cộng mười một người.
Hầu hết đều là tâm phúc của hoàng hậu nhiều năm qua.
Nhưng nàng ta lại không chút nương tay.
Ngày đó, hậu cung đầy m.áu, tiếng kêu thảm thiết của cung nhân vang vọng khắp nơi, mùi m.áu tanh nồng nặc không tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-phi-hoa-quoc/chuong-18.html.]
Khi Sở Lệ Chi chậm rãi đến, mọi thứ đã kết thúc.
Khắp nơi là xác c.h.ế.t, cảnh tượng thê lương.
Hoàng hậu lại vô tri vô giác, cười nhìn.
Sau ngày đó.
Hoàng hậu không còn danh tiếng hiền đức.
Triều đình và hậu cung khi nhắc đến hoàng hậu, không còn một lời khen ngợi, mà chỉ là sự kinh hãi.
Chỉ gọi nàng ta là:
"Yêu hậu họa quốc."
Giống hệt như đã từng gọi ta.
Đồng thời, Sở Lệ Chi lại đến cung Tịch Hà .
Nhìn thấy đầy tường tranh vẽ, ngài cười một cách tùy ý.
"Yêu Yêu, nàng có thấy không?"
"Khi xưa, hoàng hậu trăm phương ngàn kế bôi nhọ danh tiếng của nàng, khiến bách tính không biết nàng hiền lành, chỉ nghĩ nàng là yêu phi, bây giờ, ta đã trả lại tất cả cho ả ta."
"Ả ta hại con chúng ta rơi xuống nước, khiến nàng chịu nỗi đau đớn khôn cùng, ta cũng đã trả lại cho ả ta."
"Những cung nhân đó đều là tay sai của ả ta, khi xưa giúp ả ta làm việc ác, bày mưu tính kế hại nàng, ta liền để hoàng hậu tự tay tiễn họ lên đường."
"Yêu Yêu, ta sắp báo được thù rồi."
"Nàng có vui không?"
Trong bóng tối, khuôn mặt ngài tái nhợt, mắt đỏ ngầu, như một mảng tuyết mùa đông, chỉ cần một chút ấm áp, sẽ lập tức tan vỡ.