Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu Phi Họa Quốc - Phiên ngoại - Tứ hoàng tử (1)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-13 17:40:01
Lượt xem: 1,902

Phiên ngoại – Chuyện của Tứ hoàng tử

 

Mọi người đều nói mẫu hậu của ta khi còn sống, được sủng ái nhất hậu cung, không ai sánh bằng.

 

Nhưng trong ký ức của ta, ấn tượng về mẫu hậu lại rất ít.

 

Chỉ có thể mơ hồ nhớ đến đôi mắt dịu dàng, một vòng tay mềm mại, và mùi hương ngọt ngào trên người bà.

 

Và câu nói đó:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Chiêu Nhi, đến chỗ mẫu thân nào."

 

Nhưng bà đã c.h.ế.t.

 

C.h.ế.t vì bệnh dịch trong cung.

 

Ta từ đó không còn mẫu thân.

 

Bà nội nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn.

 

Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ và quyết đoán, bà đối với ta rất nghiêm khắc, nhưng đôi khi, bà nhìn ta lại lộ ra một chút bâng khuâng, rồi nhẹ nhàng thở dài, nói: "Chiêu Nhi, con rất giống mẫu hậu của con, phụ hoàng nhất định sẽ thích con."

 

Bởi vì, phụ hoàng yêu mẫu hậu vô cùng.

 

Mọi người đều nói như vậy.

 

Nhưng bà nội đã sai, phụ hoàng không thích ta.

 

Ngài cũng ít khi gặp ta.

 

Ngài luôn rất bận rộn.

 

Bận rộn xử lý chính sự triều đình, thỉnh thoảng vào hậu cung, ngoài việc thỉnh an bà nội, chính là sủng ái hoàng hậu.

 

Sau này, hoàng hậu sinh ra ngũ đệ, phụ hoàng lập tức phong đệ ấy làm thái tử.

 

Điều này chẳng hề giống như yêu thương mẫu hậu của ta, lại càng không có chút yêu thương nào dành cho ta.

 

Nhưng sau đó, thái tử c.h.ế.t, hoàng hậu cũng c.h.ế.t.

 

Ta cũng biết, thái tử thực ra không phải là con của phụ hoàng, mà là con riêng của hoàng hậu với người khác.

 

Phụ hoàng yêu thương hoàng hậu như vậy, nhưng hoàng hậu lại đáp trả bằng cách đó.

 

Ta thấy không đáng cho phụ hoàng.

 

Tưởng rằng, phụ hoàng sẽ buồn lâu.

 

Nhưng, ngay ngày hôm sau khi hoàng hậu c.h.ế.t, phụ hoàng đã đến cung của thái hậu.

 

Ta nhìn kỹ ngài.

 

Mới nhận ra phụ hoàng đẹp trai đến thế.

 

Và trên môi ngài còn nở nụ cười.

 

Dường như cái c.h.ế.t của hoàng hậu và thái tử khiến ngài rất vui vẻ.

 

Điều khiến ta bối rối hơn là, bà nội nhìn ngài một lúc, rồi thở dài: "Nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng đạt được mong muốn rồi."

 

Ta không hiểu ý nghĩa của câu nói đó.

 

Nhưng phụ hoàng lại cười càng tươi.

 

Bà nội vẫy tay gọi ta, dặn dò: "Hãy đi theo phụ hoàng của con."

 

Ta sững sờ.

 

Có chút không biết phải làm sao.

 

Là phụ hoàng dịu dàng nắm lấy tay ta, ngắm nhìn ta từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của ta, bà nội nói rằng, thứ ta giống mẫu hậu nhất chính là đôi mắt này.

 

Phụ hoàng nhìn ta.

 

Giống như đang nhìn mẫu hậu.

 

Lần đầu tiên ngài ôm ta vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào bí ẩn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-phi-hoa-quoc/phien-ngoai-tu-hoang-tu-1.html.]

 

"Chiêu Nhi, lớn rồi."

 

Ta và ngài rõ ràng không thân thiết.

 

Nhưng ta không phản kháng lại cái ôm của ngài.

 

Càng vì câu nói đó, mà mắt đỏ hoe, tim đau nhói.

 

Khóc rất lâu,

 

Như chiếc thuyền nhỏ trôi dạt bấy lâu cuối cùng cũng tìm được bến đỗ.

 

Bình yên.

 

Vững chắc.

 

Ta theo phụ hoàng học việc triều chính, bá quan kính sợ uy nghiêm của ngài, không dám chọc giận ngài, ngày trước chỉ có mẫu hậu ta có thể khuyên ngài, bây giờ, chỉ còn lại ta.

 

Người khác cũng từng tò mò hỏi ta, tại sao không sợ ngài.

 

Ta nghĩ một lúc.

 

Nhưng không nói gì.

 

Phụ hoàng đối với họ là hoàng đế.

 

Nhưng đối với ta, chỉ là cha.

 

Ngài luôn kể cho ta nghe những chuyện nhỏ nhặt về mẫu hậu.

 

"Khi mẫu thân con còn sống, con mới một tuổi, con hay khóc, ngủ nhiều lại hay bám người, không rời được mẫu thân, ngủ rồi cũng không chịu buông tay. Ta phải xuất chinh, mẫu thân con vội vàng may cho ta chiếc áo, không còn cách nào đành cắt một mảnh áo đưa cho con, sau đó, mẫu thân con dùng mảnh áo đó may cho con một con hổ vải để con ôm ngủ."

 

"Con nhìn xem, chính là cái này."

 

Ngài đưa con hổ vải cho ta.

 

Đã nhiều năm trôi qua, nhưng vẫn có thể thấy những mũi khâu chặt chẽ, từng mũi kim đường chỉ đều là tình yêu của mẹ dành cho con.

 

Ta cầm lấy, nhìn ngắm.

 

Chợt cảm nhận được một nỗi đau âm ỉ.

 

Đến từ một sự thân thuộc mang tên mẹ.

 

Bao nhiêu năm đã qua, cuối cùng ta nhận ra, người mẹ dịu dàng trong ký ức, đã rời khỏi thế gian.

 

Không còn ai ôm ta vào lòng.

 

Không còn ai có mùi hương của mẹ.

 

Ta bắt đầu có sự tò mò mãnh liệt về mẹ.

 

"Con muốn biết về chuyện của người và mẹ?"

 

Phụ hoàng khựng lại, rồi đặt bản tấu xuống, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta quen biết từ nhỏ, bà ấy là con gái út của nhà họ Hạ, gia đình họ Hạ là quyền thần, lúc đó Hoàng hậu muốn gả bà ấy cho thái tử, nhưng bà ấy không chịu, bà ấy nói với Hoàng hậu, hoặc là bà ấy sẽ xuống tóc đi tu, hoặc chỉ có thể gả cho ta. Hoàng hậu tức giận, nhưng e sợ quyền lực của Hạ tướng quân, đành để bà ấy gả cho ta."

 

"Khi bà ấy mười sáu tuổi, gả cho ta, mười bảy tuổi đã theo ta đến vùng đất phong, chịu áp bức từ Thục Hoàng hậu, lại còn bị Nam Man thỉnh thoảng quấy nhiễu, bà ấy chịu rất nhiều khổ cực, đại ca và nhị ca của con cũng không chịu nổi mà qua đời khi còn nhỏ. Sau đó, Thục Hoàng hậu giam cầm tiên đế, nắm giữ triều chính, ta theo quân của nhà họ Hạ ra chiến trường phò tá nhà vua, suốt nửa năm trời mới đến được kinh thành. Khi đó, tam ca của con đã hai tuổi, nhưng lại bị Thục Hoàng hậu bắt, ném c.h.ế.t."

 

"Bà ấy gả cho ta, chịu đủ mọi đau khổ, trải qua ba lần nỗi đau chia lìa cốt nhục, nhưng ta thậm chí còn không thể phong bà ấy làm hoàng hậu."

 

"Ta từng muốn bất chấp tất cả, từ bỏ ngôi vị hoàng đế này, ta chỉ muốn cùng bà ấy sống bên nhau, một đời là đủ rồi."

 

"Là mẫu hậu con đã khuyên ta, bà ấy nói, Sở Lệ Chi, chàng là hoàng đế, đó là trách nhiệm của chàng."

 

"Mà bà ấy, không quan tâm đến ngôi vị hoàng hậu, chỉ quan tâm đến tỉnh yêu chân thành của ta."

 

"Bà ấy nói vậy, nhưng ta biết bà ấy đã khóc không biết bao nhiêu lần trong thầm lặng. Các quan đều nói ta quá chiều chuộng bà ấy, nhưng không ai biết, chính bà ấy đã luôn nhường nhịn, luôn vì ta mà từng bước thỏa hiệp. Dù ta có sủng ái bà ấy thế nào, yêu thương bà ấy ra sao, ta vẫn thấy không thể bù đắp cho bà ấy."

 

Nói đến cuối cùng, ngài khóc không thành tiếng, từng giọt nước mắt rơi trên cổ ta.

 

Nóng rực, bỏng rát.

 

Hối hận.

 

Và, nỗi nhớ da diết.

 

Loading...