Yêu thầm Trĩ Trĩ - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:14:08
Lượt xem: 493
Hôm nay nắng rất lớn, tôi bị phơi nắng đến choáng váng, có lẽ nhìn kỹ còn có thể thấy nhiệt khí bốc lên từ xi măng.
Trên đường kẹt xe rất dài, vì không muốn đến muộn, tôi quyết định xuống xe chạy đến sân bay.
Còn 30 phút nữa, máy bay của Lục Trạch hạ cánh.
Anh ấy là nhân vật công ty chúng tôi bỏ ra số tiền lớn mới mời đến, ngôi sao nổi tiếng, đồng thời cũng là bạn học cấp ba của tôi.
Năm đó thi rớt đại học, tôi đổi QQ cắt đứt liên lạc với mọi người.
Nhưng mấy ngày trước, trong buổi họp lớp cách đây tám năm, lớp trưởng thần bí ghé sát vào tai tôi: “Nói cho cậu biết một bí mật, Lục Trạch thầm mến cậu.”
Ngay lúc đó tim tôi đập hụt mấy nhịp, cười ha ha: “Lục Trạch thầm mến tôi? Làm sao có thể! Tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy, cậu chính là Lục Trạch! Toàn bộ fan nữ trên mạng mỗi người chỉ nhổ một ngụm nước miếng cũng có thể dìm c.h.ế.t tôi.”
Ai thích tôi, Lục Trạch cũng không thể thích tôi, tôi và cậu ấy từ trước tới giờ không cùng một loại người, thời trung học cậu ấy hẳn là không quen nhìn tôi.
Tất cả số liệu của Lục Trạch đều xếp thứ nhất, hot search nhiều lần bị hắn thống trị, tin tức tình cảm là 0, lúc này cậu ấy là cái bánh thơm ngon trong mắt đông đảo thương hiệu.
Nhưng cậu ấy ở giới giải trí là một dòng nước sạch, chỉ chuyên tâm sự nghiệp diễn xuất, cũng không nhận quảng cáo. Cho nên hắn đột nhiên đồng ý hợp tác với công ty chúng tôi, chuyện này trong giới gây ra chấn dộng không nhỏ.
Phải biết rằng, có quá nhiều công ty lớn xếp hàng trước chúng tôi đưa cành ô liu cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lựa chọn chúng tôi.
Ông chủ công ty kích động suốt đêm triệu tập chúng tôi mở vài cuộc họp, cuối cùng không biết tại sao, nhiệm vụ đón máy bay lại rơi vào trên người tôi.
Ông chủ vỗ vai tôi nói lời thấm thía: “Hạ Trĩ à, cô nhất định phải chiêu đãi Lục Trạch thật tốt, tốt nhất cậu ấy nói gì thì nói, để khi hợp tác với công ty chúng ta cậu ấy có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.”
Tôi vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Được rồi ông chủ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Trong trí nhớ của tôi, thời trung học chúng tôi cũng không quen biết, hình như không có gì cùng xuất hiện. Nhưng tôi lại rất sợ hắn, bởi vì hắn thoạt nhìn rất hung dữ.
Lục Trạch không nói chuyện với người khác, cậu ấy luôn lười nhác ngồi ở hàng sau lấy tay chống cằm mình, đôi mắt đen kịt, sống mũi cao thẳng, lúc nhìn người trong mắt có một chút thờ ơ. Đây là bộ dạng của Lục Trạch hồi trung học.
Bước vào sân bay, tôi nhìn đồng hồ, vừa kịp giờ.
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới chính là sân bay kín người hết chỗ, chỗ nào cũng là fan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-tham-tri-tri/1.html.]
Còn chưa kịp kinh ngạc, đột nhiên có người hét lên.
“Lục Trạch đến rồi! Nam thần! Nam thần!”
“A! Là người thật! Thật đẹp trai! Thật đẹp trai!”
“Nam thần nhìn tôi! Nam thần nhìn tôi!”
Tôi cảm khái: Quả nhiên, sức hấp dẫn của đỉnh lưu không phải là khoác lác.
Lục Trạch từ trung học đã được hoan nghênh, cho dù cậu ấy có trưng bộ mặt xấu xí, nhưng khuôn mặt đẹp trai kia giống như là trời sinh được ông trời chiếu cố, làm cho người luôn sẽ không tự chủ được đem ánh mắt đặt ở trên người của cậu ấy.
Tôi cũng từng bị cậu ấy hấp dẫn, nhưng mỗi lần tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy đều tránh ánh mắt của tôi, lông mày còn hơi nhíu lại. Sau vài lần như vậy, tôi cũng không nhìn cậu ấy nữa. Tôi nghĩ, con người vẫn phải tự hiểu lấy mình.
Hồi trung học, tôi là ủy viên học tập của lớp, nhưng tôi là loại người chỉ biết đọc sách đến chết.
Bởi vì từ nhỏ tôi nghe được nhiều nhất chính là: “Hạ Trĩ, con phải cố gắng nha, con phải cố gắng hơn người khác. Trong nhà không có quan hệ gì, con chỉ cần cố gắng đọc sách, về sau mới có tư cách thi đấu với những người vốn đã thắng ở vạch xuất phát.”
Cho nên tuổi thơ của tôi đặc biệt khô khan, tôi cũng không biết mình có vui vẻ hay không, chỉ là quen với cuộc sống như vậy, giống như tôi vốn nên như thế.
Các bạn học sau lưng tôi đều nói tôi là mọt sách, cho nên khi đó tôi cho rằng, người như Lục Trạch hẳn là ghét nhất loại học sinh như tôi mới đúng.
Tôi đắm chìm trong hồi ức của mình, tiếng thét chói tai bên cạnh đột nhiên ngừng lại.
Trên đỉnh đầu có một cái bóng, tôi ngước mắt lên, người đàn ông đẹp trai trước mắt và khuôn mặt trong trí nhớ kia dần dần trùng hợp, không giống với Lục Trạch thời niên thiếu, cậu ấy bây giờ trầm ổn rụt rè.
Bảo vệ và nhân viên công tác vây quanh cậu ấy, vẻ mặt Lục Trạch nhìn rất thản nhiên, hắn vươn tay về phía tôi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai tôi: “Xin chào, tôi là Lục Trạch.”
Tôi sững sờ vươn tay, cậu ấy không nhớ rõ tôi, cũng đúng, thời trung học tôi vốn không có cảm giác tồn tại gì.
Nhưng ngay khoảnh khắc tay tôi nắm tay anh ấy, Lục Trạch nở nụ cười rất nhẹ, bàn tay to bao lấy tay tôi.
Lục Trạch trên màn ảnh không thường cười, cho nên fan xung quanh bởi vì nụ cười này của Lục Trạch lại điên cuồng, có tiếng thét chói tai, cũng có tiếng điên cuồng nhấn nút chụp. Ồn ào như vậy, nhưng tôi vẫn nghe rõ Lục Trạch nói gì.
Cậu ấy nói: “Hạ Trĩ, đã lâu không gặp.”
Giọng điệu lười biếng khiến lòng tôi tê dại. Có lẽ hôm nay trời nóng quá, mặt tôi nóng bừng.
Tôi lau mồ hôi trên mặt, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp, bạn học Lục, tôi là nhân viên công ty Thịnh Hoa phụ trách đón cậu.”