Yêu thầm Trĩ Trĩ - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:18:13
Lượt xem: 452
Việc quay phim gần kết thúc, hôm nay là ngày cuối cùng, sau hôm nay tôi và Lục Trạch sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Từ đầu đến cuối cậu ấy đều rất chói mắt, tôi cũng sẽ vì mỗi một chuyện nhỏ cậu ấy làm cho tôi mà động tâm. Nhưng chênh lệch giữa tôi và cậu ấy thật sự quá lớn.
Cho dù Lục Trạch không ngừng biểu đạt chân thành, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không cảm thấy mình xứng đôi với cậu ấy, tôi không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của cậu ấy.
Có một số người, bọn họ trời sinh đã không cùng một thế giới, tôi nhát gan quen rồi, để cho tôi tiến thêm một bước thật sự rất khó rất khó.
Thành thật mà nói, tôi cũng ghét bản thân mình như vậy.
Vì để bản thân không lún quá sâu, tôi bắt đầu trốn Lục Trạch.
Trong bữa tiệc, Lục Trạch ngồi ở tận cùng bên trong, bên cạnh là chỗ cố ý để lại cho tôi, mà tôi không ngồi.
Dưới ánh mắt oán hận của cậu ấy, tôi tìm một chỗ ngồi xuống,tôi vừa ngồi xuống, ánh mắt Lục Trạch trầm xuống, hơi thở trong phòng trở nên lạnh lẽo.
Mà bên cạnh tôi thật trùng hợp ngồi chính là nam sinh, mọi người không dám thở mạnh, cơm này vô cùng khó ăn.
Mới qua hai mươi phút, nam đồng nghiệp bên cạnh liền ngồi không yên, anh ấy bất lực nhìn tôi, cầu xin trong mắt quá mức rõ ràng. Bởi vì từ lúc nãy đến giờ, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của Lục Trạch không nỡ nhìn tôi, mà cứ nhìn anh ấy chằm chằm!
Đồng nghiệp nam đứng ngồi không yên, cảm giác áp bức của Lục Trạch mạnh đến đáng sợ.
Tôi vừa định đứng dậy, Lục Trạch đột nhiên giơ tay uống cạn ly rượu: “Xin lỗi các vị, có chút việc phải xử lý, tôi và Hạ Trĩ đi trước một bước, các vị cứ từ từ ăn, tôi sẽ thanh toán.”
Nói xong, cậu ấy trực tiếp đưa tôi đi.
Lục Trạch dừng lại ở góc đường, buông tay kéo tôi ra, tự châm điếu thuốc.
Tôi sợ tới mức chân run rẩy: “Lục, Lục Trạch.”
Lục Trạch khẽ cười nhẹ: “Được rồi Hạ Trĩ, có chút nóng nảy. Nói xem, lão tử lại đắc tội gì với cậu?”
“Cậu không đắc tội với tôi hết.” Bởi vì mùi thuốc lá, tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Lục Trạch nhìn tôi một cái, ném tàn thuốc xuống, dùng chân dập tắt nó. “Hạ Trĩ, trốn tôi thì cho tôi một lý do.”
Tôi lùi lại một bước: “Không trốn cậu.”
Lục Trạch tức giận nở nụ cười:" Vừa rồi trên bàn tôi nhìn cậu mấy lần, cậu đều né tránh ánh mắt của tôi, không phải là trốn sao?”
Tôi cúi đầu không nhìn cậu ấy, Lục Trạch tới gần tôi, giọng điệu hung dữ: “Đừng trốn tránh tôi, cẩn thận tôi đại diện cho toàn bộ sản phẩm của công ty cậu, đến lúc đó cậu phải luôn làm trợ lý của tôi.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, thật...... độc ác. Đe dọa tôi, cậu ấy đã làm được rồi.
Tôi vội nắm tay cậu ấy, cười nói: “Tuyệt đối không trốn nữa.”
Lục Trạch vừa lòng xoa đầu tôi: “Ừ, rất ngoan, tôi đưa cậu về nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-tham-tri-tri/6.html.]
Ngồi trên xe Lục Trạch, trên đường đi Lục Trạch rất im lặng, nhìn vẻ mặt của anh hẳn là đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó.
Không biết nghĩ tới cái gì, tâm tình của hắn trở nên rất sung sướng, khóe miệng rõ ràng có độ cong.
Lúc tôi mở cửa xe, Lục Trạch gọi tôi lại: “Hạ Trĩ.”
“A, sao vậy?”
Ý cười của Lục Trạch càng rõ ràng hơn: “Tôi biết chuyện giữa tôi và Lý Niệm trên mạng là tôi chưa xử lý tốt, nhưng mà cậu có thể ghen tôi rất vui.”
Cho nên suốt dọc đường anh ta không nói chuyện chính là suy nghĩ này? Cái gì với cái gì vậy? Lúc này, động tác xuống xe của tôi càng nhanh hơn.
Lục Trạch thấy tôi xuống nhanh như vậy, kéo quần áo của tôi dặn dò: “Chậm một chút, nhìn đường đừng ngã”
Khoảnh khắc đóng cửa xe, tôi nghiêm túc nói với anh: “ Tôi không ghen.”
Lục Trạch vẻ mặt "Tôi biết" biểu tình: “Không có việc gì, ghen là chuyện tốt, cậu yên tâm, ngày mai tôi sẽ đem chuyện trên mạng xử lý tốt.”
Tôi muốn giải thích với anh ấy rằng tôi thực sự không ghen, nhưng anh ấy không nghe.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Đúng chín giờ ngày hôm sau, Lý Niệm và Lục Trạch đồng thời đăng weibo làm sáng tỏ.
Nhưng lúc này đây, Lý Niệm nằm ngoài dự liệu của mọi người. Thiết lập của nàng sụp đổ, nàng nổi danh ôn nhu điềm đạm nho nhã lần này sụp đổ hoàn toàn.
Bởi vì nội dung weibo của cô ấy là: “Có phải người khác không tức giận liền coi người khác là kẻ ngốc hay không! Đừng truyền tôi và thầy Lục là một cặp nữa! Tôi không thích cái này! Tình yêu ngầm của tôi vừa mới có chút tiến triển, đã bị các người quấy rầy rồi.”
“Thật sự sẽ cảm ơn, tôi thật vất vả mới đuổi kịp Bá tổng, các người bịa đặt, lần này thì tốt rồi, nhân khí bay ra nước ngoài. Cũng đừng bịa đặt nữa, vị kia nhà tôi nếu dỗ không tốt, cẩn thận tôi đ.ấ.m một quyền làm nát thế giới này.”
“Tôi tức giận sao? Đương nhiên không có, chẳng qua là đang gắng chống đỡ mà thôi.”
Lý Niệm dựa vào sức một mình hấp dẫn tất cả mọi người, mọi người đều lo lắng trạng thái tinh thần của nàng.
Trong điện thoại, Lục Trạch ngữ khí còn mang theo điểm khó chịu: “Đáng chết, tôi không nghĩ tới còn có thể như vậy.”
Mà đầu bên kia điện thoại, tôi nhìn trang weibo của Lục Trạch trên máy tính. Nội dung anh gửi là: “Chào mọi người, quấy rầy mọi người một chút thời gian để làm sáng tỏ một số chuyện, bản thân Lục Trạch và Lý Niệm là quan hệ hợp tác.”
“Tôi có cô gái mình thích, là cô gái tôi thích từ khi còn nhỏ, là cô gái tôi không thể không yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, là cô gái phải cân nhắc nhiều lần khi nói chuyện với cô ấy, là cô gái nhớ nhung nhưng có thể nhịn không tìm sợ đường đột. Từ khi còn trẻ đến bây giờ, tôi đã đi một đoạn đường rất dài tới gần cô ấy. Lá gan của cô ấy rất nhỏ, hy vọng mọi người dịu dàng một chút, đừng làm cô ấy sợ hãi.”
Nhìn weibo của Lục Trạch Phát, trái tim tôi đập mạnh, tôi không thể bỏ qua tình cảm trong lòng mình nữa. Tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể dũng cảm một chút.
Tôi đưa điện thoại tới gần bên tai, nhẹ nhàng gọi anh một tiếng: “Lục Trạch.”
“Ừ?”
“Chúng ta gặp nhau đi.”
“Được, cậu đứng ở đó, tôi tới tìm cậu.”