Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu Thương Trở Về - Chương 9-10

Cập nhật lúc: 2024-10-01 10:01:14
Lượt xem: 2,198

Tôi đã vô số lần tưởng tượng, cảnh tượng cả nhà cùng nhau đi công viên giải trí sẽ như thế nào.

Tôi có thể thắt nơ bướm xinh đẹp, ngồi trên vai bố, cất giấu hết những gai góc, giống như một đứa trẻ thực sự, chỉ vào con búp bê vải yêu thích mà làm nũng: "Mẹ ơi, con muốn cái đó!"

Nhưng vào khoảnh khắc sinh tử, tôi mới giật mình nhận ra.

Mối ràng buộc giữa người với người luôn chỉ là tạm thời.

Cho dù là tình thân, tình bạn hay tình yêu.

Giống như lúc này, những lời than thở trong xe đã biến thành sự động viên lẫn nhau.

"Chúng ta đều sẽ sống sót."

Không biết là ai hô lên một tiếng, mọi người bắt đầu ra sức đập cửa sổ.

Trước đó, chúng tôi không quen biết nhau.

Vì cùng một hành trình, chúng tôi động viên lẫn nhau.

Sau hôm nay, mỗi người một ngả, trở thành khách qua đường vội vã trong cuộc đời của nhau.

Được cứu thoát, tôi kiệt sức nằm sấp trên mặt đất.

Vẽ một mặt trời nhỏ trên lớp tuyết mềm mại.

Dấu hiệu độc nhất vô nhị của Hướng Noãn.

Thời gian trôi qua, dấu vết của tôi cũng sẽ bị xóa nhòa.

Nhưng tôi đã thực sự tồn tại ở nơi này.

Yêu người khác trước hết phải yêu bản thân mình, sa vào vũng bùn, chỉ có tự mình cứu mình.

Tôi nghĩ, hành trình của riêng tôi mới chỉ bắt đầu.

10

Trong bữa tiệc sinh nhật của Cố phu nhân.

Hứa Kiều Kiều mặc chiếc váy dạ hội màu xanh đậm, đứng cạnh Cố phu nhân.

Khách đến dự tiệc đều là những người giàu có và quyền quý, Cố Dịch Niên đứng bên rìa đám đông, nhìn về phía màn đêm, dường như sự náo nhiệt này không liên quan gì đến anh.

Những người đi ngang qua đều giơ ly rượu lên chúc mừng:

"Chúc mừng Cố tổng, rước được người đẹp về dinh."

Phải rồi, hôm nay cũng là ngày đại hỷ đính hôn của anh và Hứa Kiều Kiều.

Mọi người đều nghĩ rằng Cố tổng vui mừng đến mức quên cả trời đất, cứ thế tự rót rượu cho mình hết ly này đến ly khác.

Cố Dịch Niên say khướt ôm Hứa Kiều Kiều, nhưng lại gọi tên tôi.

Đây là video hiện trường mà Dao Dao gửi cho tôi.

Chuyện hôm đó ồn ào lắm, Hứa Kiều Kiều vừa khóc vừa bỏ đi.

Cố Dịch Niên bị bố đánh một trận, rồi trực tiếp đưa vào bệnh viện.

"Chị Hướng Noãn, em không biết chị và Cố tổng đã từng có một đoạn tình cảm."

"Còn luôn nhắc đến chuyện của Hứa Kiều Kiều với chị."

"Lúc đó chắc chị rất buồn phải không?"

Đầu dây bên kia, Dao Dao xin lỗi tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-thuong-tro-ve/chuong-9-10.html.]

Tôi lắc đầu, chuyện đã qua rồi.

Cho đến ngày hôm nay, tôi cũng đã hiểu.

Cố Dịch Niên chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí ngang hàng với anh ấy.

Có lẽ, anh ấy có chút tình cảm với tôi.

Nhưng cũng chỉ có vậy thôi.

Anh ấy có thể vì lợi ích gia tộc mà ở bên Hứa Kiều Kiều, cũng có thể vì tư lợi mà dùng thủ đoạn ép tôi cúi đầu.

Anh ấy nâng tôi lên đến vị trí này, cũng có khả năng thu hồi tất cả.

Bất động sản của tôi bị phong tỏa một cách khó hiểu, cổ phiếu quỹ cũng bốc hơi phần lớn.

Nhớ lại tin nhắn vào lúc rạng sáng hôm đó:

"Quay về bên anh, tất cả những thứ này vẫn là của em."

Uy h.i.ế.p lợi dụ, từng là một trong những thủ đoạn mà chúng tôi dùng để tung hoành thương trường.

Giờ đây, anh ấy dùng nó để đối phó với tôi - người từng kề vai sát cánh chiến đấu.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi mỉm cười nhạt, tháo thẻ sim điện thoại ném vào thùng rác.

Ngược sáng, bước tiếp đến điểm dừng chân tiếp theo của tôi.

11

Trong bệnh viện, Cố Dịch Niên toàn thân băng bó.

Trợ lý run rẩy đứng bên cạnh, khom người báo cáo với anh.

Kể từ khi sếp công khai mối quan hệ với Hướng tổng trong bữa tiệc đính hôn của chính mình, tính tình đã thay đổi hoàn toàn, càng thêm nóng nảy.

Tổng bộ cũng khốn khổ, gần như cả ngày đều phải liên lạc với nước ngoài, giám sát mọi thứ của Hướng Noãn ở nước ngoài, và báo cáo mọi việc dù là nhỏ nhất.

"Hướng, Hướng tổng… cô ấy, mất, mất liên lạc rồi."

"Tuyết lở, bị chôn vùi dưới tuyết, không..."

Cố Dịch Niên giật mình, đồng tử gần như mất tiêu cự.

Trợ lý còn chưa nói xong, một chiếc cốc sượt qua trán anh rơi xuống đất.

"Nói bậy! Cút!"

Cố Dịch Niên như phát điên, bất chấp vết thương gãy xương sườn chưa lành, chống gậy tự mình đi điều tra.

Câu trả lời nhận được vẫn là người này mất tích.

Tin tức vừa lúc đưa tin, một thị trấn nhỏ ở Tây Âu do thời tiết khắc nghiệt gây ra tuyết lở, có du khách bị chôn vùi, công tác cứu hộ đang được tiến hành.

"Cô ấy sẽ không sao đâu." Cố Dịch Niên vừa lắc đầu vừa tự an ủi mình: "Cô ấy là người xảo quyệt nhất, chắc chắn đã lén trốn đi rồi."

Cố Dịch Niên bất chấp lời khuyên can, lập tức cho người chuẩn bị máy bay riêng.

Anh phải đến Bắc Âu với tốc độ nhanh nhất, bắt cô ấy quay về.

Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa bệnh viện đã bị người ta khiêng về phòng bệnh.

Để đề phòng vết thương trên người anh trở nặng, Cố phu nhân đành phải cho người trói Cố Dịch Niên lên giường, tiêm thuốc an thần.

Bà chưa bao giờ thấy con trai mình điên cuồng mất lý trí như vậy.

Cố Dịch Niên đã từng dẫn cô gái đó về nhà, nhưng cô gái đó xuất thân không tốt, tâm tư nặng nề không đủ trong sạch, mang trên mình quá nhiều thứ.

 

Loading...