Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:50:37
Lượt xem: 1,122
Ta nhẹ nhàng hé môi, trên gương mặt trắng trẻo vô hại, một nụ cười cuồng loạn nở ra, lạnh lẽo đến rợn người. “Không tính là giỏi, nhưng vẫn hơn ngươi.”
Lời không nặng nề, nhưng sỉ nhục thì sâu sắc vô cùng. Trầm Giáng Tuyết định ra tay, nhưng chưa kịp làm gì thì bị ta vung tay tát mạnh một cái, gương mặt nàng lập tức đỏ bừng.
“Ngươi dám đánh ta?”
Nàng là Chiêu nghi, còn ta chỉ là một Quý nhân, vị phận thấp hơn nàng một bậc, lấy đâu ra can đảm mà dám xúc phạm với bề trên như vậy?
Ta mỉm cười đắc ý tiến lại gần, mỗi bước chân đều như giẫm vào dây thần kinh của nàng. “Đánh ngươi thì đã sao? Chẳng lẽ phải chọn ngày giờ?”
Trầm Giáng Tuyết chật vật rời đi, mang theo dấu bàn tay đỏ rực trên mặt, vội vàng chạy thẳng tới điện Cần Chính. Nàng khóc lóc thống thiết, thảm thương vô cùng. Nhưng Quý Kỳ Ngôn lại không kiên nhẫn, khiển trách:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Khóc lóc rền rĩ như vậy, chẳng còn thấy chút phong thái của tiểu thư danh gia vọng tộc.”
Nàng sợ đến mức im bặt, lưng ngay lập tức thẳng tắp, chỉ tay vào dấu tát đỏ tươi trên má, giọng nhỏ nhẹ làm nũng: “Hoàng thượng xem, thần thiếp chỉ có ý tốt khuyên bảo, mà Thuần Quý nhân lại ra tay tàn độc như vậy, chẳng những vượt cấp mà còn muốn hủy hoại dung nhan của thần thiếp. Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, nếu không thì phụ thân, huynh trưởng của thiếp và các chiến sĩ ngoài biên cương sẽ thấy lạnh lòng mà nản chí…”
Không nhắc đến người nhà thì thôi, vừa nhắc tới, sắc mặt của Quý Kỳ Ngôn lập tức tối sầm như đáy nồi. Đúng là phụ thân và huynh trưởng họ Trầm rất anh dũng trên chiến trường, nhưng Trầm Giáng Tuyết cứ nhắc tới chuyện đó, chẳng khác nào nhắc nhở Quý Kỳ Ngôn rằng mình yếu kém.
Khi ấy, ta đúng lúc xuất hiện, mình mẩy toàn vết thương, người ướt đẫm, bất tỉnh ngay ngoài cửa. Thu Sương vội vàng hét toáng lên: “Nguy rồi! Mau tới đây, Thuần Quý nhân bị Chiêu Nghi nương nương đánh tới c.h.ế.t rồi!”
Người đầu tiên lao ra là Quý Kỳ Ngôn. Nhìn thấy ta như con mèo nhỏ hấp hối, nằm trên mặt đất yếu ớt như không còn sức sống, ánh mắt hắn đỏ hoe, cơn giận dữ bùng lên như thể cả thế giới đang sụp đổ. Hắn bế ta lên, vội vã chạy vào trong, gào lên gọi thái y với giọng run rẩy, đầy giận dữ.
Trầm Giáng Tuyết nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt nàng dần dại đi, ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Không thể nào, sao có thể thế được…”
Thu Sương mắt đỏ hoe, giận dữ bất bình cho chủ nhân: “Quý nhân nhà nô tỳ đã hứa với Thái hậu và Chiêu nghi là sẽ từ bỏ tước hiệu, vậy mà nương nương vẫn không chịu buông tha, còn đẩy Quý nhân xuống hồ dìm cho chết. Chủ nhân nhà nô tỳ không có sức phản kháng, lại hoàn toàn không biết bơi, vậy mà nương nương lại ác tâm đến vậy!”
Ta cố gắng mở mắt, vừa thấy Quý Kỳ Ngôn, liền như con mèo hoang tìm thấy chủ, yếu ớt nép vào lòng hắn, đôi môi run run, nước mắt rơi ròng. “Hoàng thượng, thần thiếp còn tưởng… sẽ không được gặp lại ngài nữa… huhu…”
Vẻ mặt yếu ớt, vừa bị ức h.i.ế.p mà còn rơi lệ như đóa hoa lê đẫm sương, khiến Quý Kỳ Ngôn càng thêm phần xót xa, bị nàng ta nắm chặt không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-16.html.]
Trầm Giáng Tuyết chỉ như kẻ đang đứng trước lưỡi kiếm treo trên đầu, chực chờ rơi xuống, liền quỳ gối đến bên chân Quý Kỳ Ngôn, vội vàng giải thích mọi chuyện không như những gì Hoàng thượng đang thấy.
Ta không nói lời nào, chỉ im lặng rơi nước mắt. Thu Sương giận dữ nói: “Nương nương sao có thể đảo lộn trắng đen như vậy? Vừa khéo Mạc đại nhân cũng ở đó, ngài ấy có thể làm chứng!”
Cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu:
“Nếu không phải Quý nhân nhà nô tỳ sống c.h.ế.t không cho Mạc đại nhân chạm vào, thì cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh này.” (Ý bảo dù gặp cảnh bị Vinh Chiêu nghi xô ngã xuống hồ, cũng không muốn để Mạc Thư Khiêm ra tay cứu giúp mà đụng vào người của nữ9)
Mùa này trời trở lạnh, tay của Quý Kỳ Ngôn vẫn ấm nóng lạ thường khi ôm lấy tay ta.
Mạc Thư Khiêm đứng ngay ngoài điện, vẻ thất vọng thoáng trên gương mặt khiến Quý Kỳ Ngôn nhìn thấy lại càng thêm vui.
Hắn khẽ thở dài, như thể không còn cách nào khác.
"Vâng, thần có thể làm chứng, chính là Vinh Chiêu nghi đã đẩy Chung Quý nhân xuống nước."
Bằng chứng rành rành, Trầm Giáng Tuyết đứng lặng đi, sắc mặt tái nhợt.
Nàng níu chặt lấy vạt áo của Quý Kỳ Ngôn, lớn tiếng kêu oan.
"Thần thiếp chỉ đến tìm Thái hậu để xin phong hiệu cho Trương Quý nhân, không hề có ý đồ gì khác đâu, Hoàng thượng!"
Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Quý Kỳ Ngôn ngăn lại.
Hắn bóp chặt cằm của Trầm Giáng Tuyết, lực càng lúc càng mạnh khiến khóe mắt nàng nhòe nước vì đau.
"Chuyện do Thiên tử quyết định, nào đến lượt kẻ khác xàm nghị."
Trong ánh sáng mờ mờ tối tối, gương mặt hắn lộ vẻ nghiêm nghị và tàn nhẫn.