Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-13 14:50:17
Lượt xem: 1,763
Vương ma ma khi nãy còn kiêu ngạo, giờ đứng trước chủ tử lại không dám hó hé, quỳ sụp xuống dập đầu lia lịa.
Vốn định cho Quý phi nương nương xem trò hay.
Ai ngờ lại tự mình diễn ra trò hề.
Vương ma ma nuốt cơn giận, lên tiếng giải thích.
Nhưng chỉ bị Trầm Giáng Tuyết nói một câu chặn họng, mặt đỏ tía tai.
"Bổn cung không nhớ nhầm thì ma ma với Trương Đức Thuận ở phủ Nội vụ là đồng hương thân thiết phải không?"
Ta lặng lẽ trong bóng tối, nghe Vương ma ma hoảng hốt biện bạch, khóe môi khẽ nhếch nụ cười lạnh.
Trương Quý nhân đang mang thai, giờ là lúc cần đến Vương ma ma.
Do đó Quý phi cũng không truy cứu chuyện tối nay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngày hôm sau.
Vinh Quý phi dừng tất cả việc của ta, mỗi ngày chỉ giao cho một việc duy nhất.
—Đưa rau diếp cá cho Trương Quý nhân.
Ta cũng lấy làm nhàn nhã.
Mỗi ngày làm xong việc, liền cùng đám cung nữ ra cổng Huyền Thanh xem náo nhiệt.
Nghe nói vị thị vệ có dung mạo xuất sắc nhất tên là Mạc Thư Khiêm, hắn là cháu trai của Hoàng hậu.
Ta đứng từ xa, tò mò quan sát hắn.
Đôi mày thanh tú, ánh mắt lấp lánh như viên ngọc trong suốt, trông mềm mại nhưng lại ẩn chứa sự kiên cường.
Đám cung nữ nhìn thấy hắn đều như mê mẩn, mặt đỏ bừng, rụt rè tặng lễ vật cho hắn.
Khiến đám thị vệ khác không khỏi trêu chọc.
"Kẻ ăn không hết, người lần không ra."
"Từ cung nữ đến phi tần, đều bị ngươi mê hoặc đến thần hồn điên đảo."
"Thư Khiêm, ngươi có thể chia một chút vận đào hoa cho các huynh đệ được không?"
Thế nhưng Mạc Thư Khiêm vốn là kẻ phong lưu, chưa từng để tâm đến nữ nhân.
Những món bánh cung nữ mang tới, hắn hào phóng chia hết cho người khác.
Thậm chí còn đùa cợt ngay trước mặt các nàng.
"Huynh đệ như tay chân, nữ nhân chỉ như quần áo, có thể thay đổi bất cứ lúc nào."
"Các nàng đã yêu thích ta đến vậy, thì ta đành miễn cưỡng nhận lấy tình ý này vậy."
Các cung nữ mặt đỏ ửng, thẹn thùng e ấp.
Hắn ngẩng cao đầu đầy vẻ đắc ý, cứ như chỉ cần làm thêm trăm cái chống đẩy trên mặt đất nữa là có thể mê hoặc tất cả các nàng.
Ta bèn cong môi, giả vờ thất vọng.
"Mạc thị vệ quả thật xuất chúng, chỉ là sao ta nhớ trong cuộc thi đá cầu lần trước, hình như Mạc thị vệ thua Lâm Tướng quân thì phải."
Giọng không lớn không nhỏ, vừa đủ lọt vào tai Mạc Thư Khiêm.
Hắn đang cầm miếng bánh, lập tức không thấy ngon lành gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-5.html.]
Rõ ràng là bị ta chọc đúng chỗ đau.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc bén dừng trên người ta.
Cảm nhận được ánh nhìn ‘ăn tươi nuốt sống’ ấy, ta rùng mình một cái.
Vội vàng xua tay giải thích: "À... có, có lẽ ta nhớ nhầm rồi."
"Mạc thị vệ thần dũng vô song, trận cầu hôm đó sao có thể thua Lâm Tướng quân được."
"Chắc chắn là ta nhìn nhầm, nhìn nhầm."
Ta định chuồn, lại bị hắn tóm lấy như bắt gà con, xách cổ áo kéo lại.
Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, mặt mày cau có, giọng bực dọc.
"Đừng đi vội."
"Bổn thị vệ hôm nay phải giải thích cho ngươi rõ, tại sao hôm đó ta không cản được cú đá ấy!"
Lúc giải thích, người ta và Mạc Thư Khiêm càng lúc càng sát gần nhau.
Từ xa nhìn lại, hệt như một đôi tình nhân.
Từ khi Trương Quý nhân mang thai, Hoàng thượng liền ban riêng điện Chiêu Hoa cho nàng ta ở.
Trương Quý nhân rất thích rau diếp cá.
Mỗi lần ta đến, đám thị nữ đều cung kính đón ta vào.
Trương Quý nhân cũng không ngại, thản nhiên ăn ngay trước mặt ta.
Hơn nửa tháng như vậy, trên người Trương Quý nhân xuất hiện những nốt phát ban đỏ, ngứa ngáy, khiến nàng ta thao thức suốt đêm.
Khi đến vấn an Hoàng hậu, suýt chút nữa đã ngã khỏi bậc thềm.
Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, đương nhiên phải chăm sóc người mang long thai.
Nhưng một lần quan tâm ấy lại xảy ra chuyện.
Kiểm tra ra trong rau diếp cá có độc!
Còn chưa kịp điều tra, Vương ma ma đã giao ta ra chịu tội.
"Hoàng hậu minh giám, rau diếp cá từ Vĩnh Xuân cung đưa sang đều đã cho Thái y kiểm tra rồi mới dám dâng cho Trương Quý nhân."
"Hẳn là ả cung nữ này oán hận trong lòng, âm mưu hãm hại Quý phi nương nương."
Hoàng hậu ngồi trên cao, lần tràng hạt trong tay.
Đầu đội phượng quan kim tuyến, thân mặc triều phục thêu chim loan đỏ, khí độ ung dung.
Khác với vẻ kiêu sa của Quý phi, Hoàng hậu toát lên vẻ hiền hòa trang nhã, khiến người ta dễ muốn gần gũi.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, khuôn mặt đần thộn, không hiểu nổi.
"Nô tỳ có thù oán gì với Trương Quý nhân, sao ngay cả bản thân cũng chẳng hay biết?"
Vương ma ma như đã chuẩn bị sẵn lời, trả lời rành rẽ.
"Ngươi thầm mến Mạc thị vệ đã lâu, nhưng Mạc thị vệ không hề có cảm tình với ngươi."
"Vì thế, ngươi đ.â.m ra thù ghét thị nữ thân cận của Trương Quý nhân, kẻ có dịp gần gũi với Mạc thị vệ."
"Ngươi liền bỏ độc vào rau diếp cá, toan tính khi thị nữ chế biến sẽ trúng độc mà chết, không ngờ lại liên lụy đến Trương Quý nhân."