Yểu Yểu Chung Thanh Vãn - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-13 21:50:24
Lượt xem: 1,467
Hắn nhìn ta đầy kinh ngạc, mặt có chút khó xử.
Ta ngạc nhiên chẳng kém, nhún vai ngớ ngẩn hỏi lại.
"Không thì còn gì nữa?”
"Chẳng lẽ ta muốn ngươi lên núi đao, xuống biển lửa?"
Hắn hoàn toàn tin tưởng ta, lập tức nhận lời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
"Đừng nói là cho mèo ăn, ngươi muốn nhờ việc khác ta cũng không từ chối."
Lời này nghe như có ý gì khác.
Ta chỉ ngờ nghệch lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Nhìn xuống miếng ngọc hắn luôn đeo bên người, đôi mắt ta sáng lấp lánh như tuyết.
"Tiểu thái giám, nói suông không đủ, hay là ngươi để lại vật này làm tin?"
Hắn chẳng ngại ngần gì, vứt ngay ngọc bội cho ta.
Có vẻ như không tin rằng ta chỉ đòi một yêu cầu nhỏ nhặt như vậy, hắn thoáng cau mày, quay lưng lẩm bẩm.
"Người khác cầu còn chẳng được, trẫm cho ngươi, ngươi lại không cần."
Tiết trời cuối thu, gió lạnh thổi vù vù.
Từ khi thấy ta và Mạc Thư Khiêm qua lại thân thiết, Vương ma ma coi ta như cái gai trong mắt.
Biết không thể mong ta cứu Trương công công, bà ta liền lục soát phòng chứa củi, tìm thấy cây trâm vàng mà Mạc Thư Khiêm đã tặng ta.
Rồi áp giải ta đến trước mặt Trầm Giáng Tuyết, thêm mắm thêm muối mà tố cáo.
"Nương nương, quả nhiên nô tỳ đoán không sai, con nha đầu này bề ngoài tỏ vẻ ngoan ngoãn, thực ra là tai họa."
"May mà lão nô ngày đêm để ý, không để nó gây ra đại họa."
Thật là một màn công thần mưu lợi, tự mình dựng lên lý lẽ hoàn hảo.
Nhưng tâm trí Trầm Giáng Tuyết lại chẳng đặt vào đó.
Nàng ngồi trong sân, vẻ trầm ngâm, ánh mắt vô thức bao lần dõi về phía cánh cửa lớn sơn đỏ.
Mong đợi hình bóng từ lâu chưa từng xuất hiện, nhưng đáp lại nàng chỉ là cơn gió thu lùa qua.
Một con người rực rỡ như thế, lại đột nhiên ủ dột héo mòn.
Như một t.h.i t.h.ể không hồn, nàng không bận tâm phất tay.
"Chôn đi, đừng để chướng mắt bản cung nữa."
Vương ma ma cười lạnh, đôi mắt như dã thú sáng quắc hung ác.
Gọi đến mười mấy cung nữ thái giám để xử lý một mình ta.
Đến tình thế nguy cấp, ta vẫn còn nhàn nhã mỉm cười châm chọc.
"Ma ma thật là xa xỉ, để xử lý một cung nữ tay trói gà không chặt như ta, cần chi đến thế trận này?"
Bà ta nhếch mép, lộ ra hàm răng nhọn không đều như sói đói sắp ngoạm vào con mồi.
"Cẩn tắc vô áy náy, nói cho ngươi biết, ma ma ta sống trong cung bao năm nay, đều nhờ vào chút bản lĩnh này mà sống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/yeu-yeu-chung-thanh-van/chuong-9.html.]
Bà ta nhận con d.a.o từ tay một thái giám cao lớn, đích thân bôi thuốc độc c.h.ế.t người lên lưỡi dao.
Cầm d.a.o lắc lư trước mặt ta, rõ ràng là muốn thấy ta cầu xin.
Nhưng ta không hề làm vậy, thậm chí còn tỏ ra bình thản đến kỳ lạ.
Ánh mắt ta không để ý đến con d.a.o sắc lạnh mà nhìn vào nửa khuôn mặt Vương ma ma chìm trong bóng tối.
Ta bỗng mỉm cười đầy quỷ dị, khẽ hỏi với giọng rất nhỏ.
"Ma ma đã nghĩ đến ngày sau khi chết, ai sẽ thay người thu dọn xác chưa?"
Bà ta nhướng mày khinh miệt, không để tâm đến lời ta.
Chỉ cười khẩy.
"Chẳng cần ngươi bận tâm, trước hết lo chuyện của ngươi đi."
Nói xong, bà ta thẳng tay đ.â.m vào bụng ta, dứt khoát gọn gàng.
Mặt ta tái đi, m.á.u chảy ròng ròng.
Chỉ trong khoảnh khắc, sinh khí đã hoàn toàn tắt lịm, ta nằm bất động.
Bà ta cẩn thận kiểm tra hơi thở của ta.
Lại áp hai ngón tay lên cổ ta đang lạnh dần, xác nhận chắc chắn rằng ta đã chết.
Bà sai người vác xác ta, tự tay quẳng xuống giếng khô trong lãnh cung bị bỏ hoang.
Ánh trăng đỏ như m.á.u treo trên ngọn cây.
Quạ đen lượn thấp, phát ra tiếng kêu khàn khàn rợn người.
Chỉ khi nghe thấy âm thanh xác rơi xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà mới nở nụ cười thoáng mãn nguyện.
Giết người chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Chúng như những vị thần tạo mây hóa mưa, một cái liếc mắt cũng có thể quyết định sống c.h.ế.t của kẻ khác.
Từ tỷ tỷ của ta đến những cung nữ, thái giám thấp hèn, không một ai không trở thành vật hy sinh trong trò chơi quyền lực của chúng.
Nhưng Trầm Giáng Tuyết không hiểu rằng, con kiến tuy nhỏ, cũng có thể làm đổ cả đê dài.
Cây cỏ xanh tươi lụi tàn hết sắc, khung cảnh lạnh lẽo chỉ toàn cỏ úa, cành cây khô, nhánh trơ trọi.
Gió thu xào xạc, thổi bay lá rụng cỏ khô khắp nơi.
Cơn gió lạnh xuyên qua khiến người ta lạnh sống lưng.
Bỗng nhiên, từ giếng khô, một cánh tay trắng bệch đẫm m.á.u vươn ra!
Dọa đám cung nữ qua đường hồn vía lên mây, la hét "có ma" rồi cuống cuồng bỏ chạy.
Từ hôm đó, cung Vĩnh Xuân bắt đầu râm ran.
"Này, nghe nói gì chưa? Hoàng thượng vừa sai người lấy loại hương mà hai tháng trước Quý phi đã dùng."
"Lần trước là Chung cô nương điều chế, Quý phi nương nương cho người thử hàng trăm lần, nhưng không sao điều chế ra mùi đó."
"Ngươi nói có quái cổ quá không, Chung cô nương c.h.ế.t rồi, mà trên người Quý phi nương nương lại nổi đầy vết đỏ."
"Không đau không ngứa, nhưng ngày một lan ra, Thái y đều bó tay."
"Chậc chậc, chẳng mấy mà khuôn mặt Quý phi nương nương sẽ bị hủy hoại hết."