49 50 - Phần 13
Cập nhật lúc: 2024-05-02 15:02:55
Lượt xem: 567
Tôi lập tức quay đầu lại.
Người đàn ông đẩy đám đông toàn là ống kính máy ảnh sang hai bên, gương mặt lạnh lùng từng bước tiến về phía này.
Khuôn mặt của cậu ta thực sự quá nổi bật, khí thế mạnh mẽ nơi lông mày, hàng lông mày khẽ trùng xuống, lộ ra khí thế dữ tợn.
Nhưng khi nhìn thấy tôi, tôi mắt người đàn ông lại lập tức sáng lên, mỉm cười dịu dàng.
Cậu ta bước thẳng đến chỗ tôi, hơi cúi đầu xuống, tinh tế duỗi thẳng phần tóc xù tán loạn bên tai.
Sau đó trìu mến gọi: “Chị.”
Phó Thần đứng phắt dậy, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
Vẻ mặt anh ta sửng sốt, tức giận nói: “Đừng nói người phụ nữ trong xe ngày hôm đó là cô đấy nhé?”
Giang Mộng vẫn đang được bao bọc trong vòng tay hắn, có vẻ đang nghĩ gì đó, nụ cười vô cùng gượng gạo.
Cô ta thẳng thừng buộc t ội tôi:
“Lý Tuyết, chị là người đã có chồng, vậy mà vẫn dám làm ra chuyện như thế này?”
Tôi và Tề Kiến Bạch đứng cạnh nhau, cánh tay cậu ta đỡ lấy vai tôi, cả người gần như áp vào người tôi.
Điện thoại trong túi xách tôi rung nhẹ hai lần.
Tôi lấy ra xem, là tin nhắn của Tiểu Đường:
“Lý gia, mọi chuyện ổn rồi. Hợp đồng vừa được ký kết.”
Nỗi bất an treo lơ lửng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, lặng lẽ tan đi như tuyết mùa xuân.
Tôi chậm rãi thở ra một hơi, đứng thẳng dậy nhìn Giang Mộng đứng trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/49-50/phan-13.html.]
“Cô biết gì không? Ở đây cô mới là người không đủ tư cách để nói câu này.”
Tôi cong mắt nhìn Phó Thần đứng bên cạnh: “Anh thích những người trẻ trung xinh đẹp lại biết điều, tôi cũng không phải ngoại lệ, chuyện này có gì lạ sao?”
Bàn tay của Tề Kiến Bạch đặt trên vai tôi hơi siết chặt.
Cậu ta nhìn Phó Thần, cười chế nhạo:
“Nếu anh có sức thu hút chị ấy, liệu tôi có cơ hội chen chân vào không?”
Phó Thần Pạnh lùng quát: “Lý Tuyết!”
“Anh quát ai đấy? Cả ngày chỉ biết gân cổ lên thôi à?”
Chiều cao của Tề Kiến Bạch không phải loại khiêm tốn, khi đứng thẳng còn cao hơn Phó Thần nửa cái đầu.
Khí thế áp đảo nhìn xuống Phó Thần, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt:
“Xảy ra chuyện thì chỉ biết chất vấn Lý Tuyết chứ không bao giờ kiểm điểm bản thân đúng không? Nhìn lại anh đi, trên mặt toàn là nếp nhăn, mắt mở kiểu gì đến mí cũng không nhìn thấy, già khụ đến nỗi tiếng người cũng không nói được một câu, anh lấy cái gì mà so được với tôi?”
Bị một thiếu niên kém mình mười tuổi s ỉ nh ục trước mặt bao nhiêu người, sắc mặt Phó Thần trở nên cực kỳ khó coi.
Trong mắt đã nổi sóng rồi, nhưng cuối cùng vẫn là trút giận lên người tôi.
Hắn lại giở cái trò bẩn để uy h.i.ế.p tôi mà hắn vẫn dùng trước đây:
“Nhà họ Phó sẽ không bao giờ hợp tác với Lý gia nữa…”
“Anh vẫn còn nghĩ chuyện này làm khó được tôi à?”
Tôi ngắt lời anh ta, nở nụ cười chế giễu:
“Thay vì nhai mãi không dứt chuyện này, chi bằng anh nên quay về hỏi người của mình xem có cái hợp đồng thương mại năm nước cũng không giành được còn để người khác hẫng tay trên đi.”