A Nhan - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-08 07:56:21
Lượt xem: 1,999
Tin đồn cứ như vậy lan truyền ra, người trong hành cung đều nói Dung Cơ bất mãn vì bị cha cấm túc nên đã mắng cha, Dung Cơ có giải thích thế nào cũng vô ích.
Cha lại một lần nữa cấm túc Dung Cơ.
Ta vui vẻ nói cho mẹ biết.
Mẹ nói với ta: "Nhan nhi, có đôi khi cấm túc không phải là trừng phạt, mà là một loại bảo vệ."
Bụng của mẹ dần dần lớn lên, vị đại phu có ngoại hình giống người ở thành Ngọc Xuyên kia cứ cách bảy ngày lại đến bắt mạch cho người một lần.
Lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, đại phu lại đến, người học trò đi theo bên cạnh cũng khác với trước kia.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta cẩn thận quan sát, cảm thấy người học trò này có chút giống Mục Tuân.
Mẹ cũng có chút kinh ngạc, nhưng người không nói gì.
Đại phu đi ra ngoài viết phương thuốc, người học trò ở lại trong phòng, ta lặng lẽ quay trở lại, thấy người học trò hỏi mẹ: "Đứa nhỏ này là của ta, đúng không?"
Mẹ đáp: "Mỗi lần ta uống thuốc tránh thai, Quân hầu đều tận mắt chứng kiến, ta sao có thể mang long thai của ngài được chứ?"
Người học trò không tin: "Thuốc tránh thai nào có hiệu nghiệm tuyệt đối, nàng hãy theo ta về, ta sẽ cưới nàng."
Mẹ khẽ cười, đôi mày liễu cong cong: "Được thôi, vậy xin Quân hầu hãy lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ đồng ý làm Hoàng hậu."
"Được, nàng chờ ta." Người học trò kia đáp ứng.
Chờ bọn họ đi rồi, mẹ khẽ lẩm bẩm: "Vậy mà dám mạo hiểm lớn như vậy đến nơi này, nhưng Mục Tuân à, ta thật sự không phải người tốt lành gì."
Tuyết đầu mùa vừa rơi, phó tướng của cha đã mang về tin dữ: Quân ta đại bại.
Tây Lăng bất ngờ phản công, ba vạn tướng sĩ nước Ngụy đã bỏ mình giữa trời tuyết lạnh.
Thất bại này nối tiếp thất bại khác, các vị thúc bá lần lượt thất thủ, thậm chí còn để mất một số thành trì của Đông Ngô.
Ông ngoại nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho cha phải tử thủ Quân thành, bởi đây chính là yết hầu của nước Ngụy.
Có kẻ nghi ngờ trong quân có nội gián, mưu sĩ của cha lại hoài nghi mẹ.
Mẹ quỳ gối trước mặt cha, tự xin chịu cấm túc.
Cha bèn giam mẹ lại, Dung Cơ thấy vậy thì vô cùng hả hê, mỉa mai mẹ đúng là kẻ ngu ngốc.
Thế nhưng, dù mẹ bị cấm túc, nước Ngụy vẫn liên tiếp bại trận.
Quân Tây Lăng như quỷ như ma, thần không biết quỷ không hay đánh úp quân Ngụy, khiến quân ta trở tay không kịp.
Sang tháng hai, Mục Tuân dẫn ba mươi vạn đại quân áp sát Quân thành.
Cũng vào ngày hôm đó, mẹ bị sảy thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-nhan/chuong-10.html.]
Trong lúc chạy trốn, Bùi Huyền đã vô tình va phải người.
Ta tức giận đánh nhau với Bùi Huyền, ta đè chặt hắn xuống đất, cắn hắn tới tấp.
Sau đó, ta nhìn thấy m.á.u chảy ra từ dưới thân mẹ.
Mẹ mặt mày tái mét, thều thào nói với ta: "Nhan nhi, mau đi gọi người."
Mẹ sinh ra một hài tử c.h.ế.t non, nghe nói là một bé trai.
Bà đỡ nói vì mẹ đã dùng quá nhiều loại thuốc không nên dùng, nên đứa bé này không thể giữ được.
Mẹ dường như không quá đau buồn, cứ như người đã biết trước điều này.
Cha đến thăm người: "Sau này chúng ta sẽ có con nữa."
"Thì ra vẫn sẽ lặp lại như vậy sao?" Mẹ nói.
"Nàng nói gì vậy?" Cha muốn hỏi rõ ràng, nhưng tiếng trống công thành đã nổi lên dồn dập, cha đành phải rời đi.
Giặc giã nổi lên khắp nơi, cha bận rộn chinh chiến, đến cả hành cung cũng chẳng có thời gian ghé qua.
Mẹ mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, sắc mặt cũng dần dần hồng hào hơn trước.
Nhưng ta vẫn không cầm được nước mắt, tuy mẹ không nói ra, nhưng ta biết người đang chịu khổ.
Mẹ nói không khổ, bảo rằng hiện tại so với trước kia đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Người ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: "Ít nhất thì Nhan nhi vẫn còn ở bên cạnh mẹ."
Dung Cơ tới, nàng ta mỉa mai mẹ, một tiểu thư khuê các xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt, vậy mà lại dùng bí dược biến mình thành món đồ chơi để mua vui cho nam nhân.
Nàng ta cười nhạo mẹ, dù có ra sức lấy lòng Mục Tuân đến đâu, cuối cùng vẫn bị hắn trả về cho cha.
Nàng ta nói cha đã ruồng bỏ mẹ thì không thể nào cưới người lại nữa, cho dù hiện tại có giữ mẹ ở lại bên cạnh, cũng chỉ xem như chim trong lồng, cá trong chậu mà thôi.
Cuối cùng Dung Cơ chép miệng hai tiếng: "Đáng sợ nhất chính là, ngươi không thể sinh con được nữa, bất kể là điện hạ hay Mục Tuân, thậm chí là tên ăn mày ngoài đường, chỉ cần là nam nhân thì đều muốn có con trai. Tỷ tỷ à, cả đời này ngươi chỉ có thể làm món đồ chơi cho nam nhân mà thôi, còn con gái của ngươi, khi nó lớn lên..."
Nàng ta đột nhiên im bặt, bởi vì mẹ đã dùng cây kéo đ.â.m vào cổ họng nàng ta.
Nhưng mẹ không g.i.ế.c nàng ta, chỉ đ.â.m vào một chút thôi.
Dung Cơ sợ tới mức mặt mày biến sắc, nàng ta không ngờ mẹ vốn luôn nhu nhược lại dám cầm kéo đ.â.m người.
"Phu nhân tha mạng, ta... ta không dám nữa."
Mẹ cười nói: "Hiện tại ta sẽ không g.i.ế.c ngươi, nếu không sẽ mất vui."
Dung Cơ ôm cổ chạy đi, nàng ta thậm chí còn thu dọn hành lý mang theo Bùi Huyền muốn về Đông Ngô, nhưng nàng ta đã không thể đi được nữa.
Trong hành cung xuất hiện thêm một số người lạ mặt ngăn nàng ta lại.