Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A Nhan - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-08 07:52:28
Lượt xem: 1,892

Ông bế ta vào phòng, cảnh cáo ta về sau không được đến gần nước: "Tối qua ta nằm mơ, mơ thấy con rơi xuống nước bị cảm lạnh, không cứu chữa được."

Ta có chút kinh ngạc, cha vậy mà lại mơ thấy chuyện kiếp trước.

"Con c.h.ế.t trong giấc mơ của cha, cha có đau lòng không?" Ta nhịn không được hỏi.

Trước khi chết, ta vẫn không gặp được cha, nên không biết ông có thái độ như thế nào.

Cha xoa đầu ta: "Đương nhiên là đau lòng rồi, con là con gái của ta, ta chưa bao giờ nghĩ con sẽ gặp chuyện không may, lúc ta tỉnh dậy từ trong mơ, gối đầu đều ướt đẫm nước mắt."

Ta không tin ông ấy, ông ấy chỉ yêu thương con của Dung Cơ thôi.

"Vậy trong giấc mơ của cha có mẹ không? Con c.h.ế.t rồi mẹ có đau lòng không?"

Cha đáp: "Mẹ con cũng rất đau lòng, khóc đến chảy cả m.á.u mắt, cho dù sau này chúng ta có thêm một đứa con nữa, nàng ấy vẫn rất đau lòng."

Thì ra sau này bọn họ lại có thêm một đứa con, vậy đứa bé đó đâu?

"May mà chỉ là một giấc mơ." Cha khẽ nói, dường như vẫn còn sợ hãi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Lúc chúng ta quay về thì nhìn thấy mẹ, người đang đứng ở hành lang lặng lẽ nhìn chúng ta.

Gió thổi nhẹ khiến mái tóc của người bay bay, người còn dịu dàng hơn cả cơn gió.

Cha bước tới, có lẽ là ông nhớ đến hình ảnh mẹ đau lòng trong giấc mơ, nên hiếm khi có thái độ tốt với mẹ "Trời nổi gió rồi, về phòng thôi."

Mẹ đáp: "Vâng."

Đêm đó, Dung Cơ và con trai của nàng ta là Bùi Huyền đến.

Dung Cơ vui vẻ nhào vào lòng cha, kể lể nỗi khổ tương tư.

Mẹ chậm rãi bước về phía nàng ta, dưới ánh mắt nghi hoặc của Dung Cơ, mỉm cười nói: "Cuối cùng Dung Cơ muội muội cũng đến, ta đợi muội đã lâu lắm rồi."

Người lại cúi xuống xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Huyền: "Huyền nhi, đã lâu không gặp."

Bùi Huyền lập tức đẩy mẹ ta ra: "Mẹ ta nói ngươi là kỹ nữ, rất bẩn, đừng có chạm vào ta."

Cha lạnh lùng liếc Dung Cơ một cái.

Dung Cơ vội vàng quỳ xuống trước mặt cha, nước mắt lưng tròng: "Điện hạ minh xét, ta không hề nói, là trên đường đến đây nghe người ta nói vậy."

Trước giờ nàng ta vẫn vậy, chỉ cần có chút mâu thuẫn với mẹ, nàng ta liền quỳ xuống trước mặt cha để nhận lỗi, cha lúc nào cũng tin tưởng nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-nhan/chuong-9.html.]

Lần này xem ra cha cũng định tin lời nàng ta, nhưng Bùi Huyền lại không phục: "Mẹ, rõ ràng là mẹ nói mà, mẹ nói nàng ta là kỹ nữ, là nữ nhân mà cha không cần, mẹ còn nói tỷ tỷ là tiểu kỹ nữ, bảo con đừng chơi với tỷ tỷ."

Dung Cơ còn muốn giải thích, nhưng cha đã bảo nàng ta cút xuống, sau đó cấm túc nàng ta.

Ta cứ tưởng mẹ sẽ rất vui, bởi vì kiếp trước Dung Cơ chưa từng bị cha cấm túc.

Nhưng mẹ vẫn bình thản, người nói một cái tát so với nỗi đau bị khoét tim thì chẳng đáng là gì.

Nói xong, người lại an tĩnh ngồi dưới đèn vẽ bản đồ bố phòng thành trì Tây Lăng.

Ta hỏi người có thể không vẽ nữa được không, ta không muốn Mục Tuân và cha đánh nhau.

Mẹ nói: "Nhan nhi, hãy nhẫn nại thêm một chút nữa, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc thôi."

Dung Cơ bị cấm túc, mẹ lại cài hoa lên tóc.

Người gảy đàn dưới ánh trăng, cha ở trên lầu lắng nghe.

Đêm đó người không trở về, những người chăm sóc ta nói người đã đến phòng của cha.

Họ nói: "Không phải là điện hạ đã hưu nàng ta rồi sao?"

"Vậy mà cũng không hiểu, cái này gọi là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng vụng trộm, không còn ràng buộc phu thê, ngược lại càng thêm kích thích."

"Mọi người đều nói Dung Cơ thủ đoạn cao minh, ta thấy nàng ta ấy à, còn lợi hại hơn Dung Cơ nhiều."

"Nhưng ta cũng thấy nàng ta thật đáng thương."

Bọn họ nói mẹ rõ ràng là con gái nhà danh gia vọng tộc, được cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà cuối cùng lại đi đến bước đường thân bại danh liệt, lén lút vụng trộm.

Ngày hôm sau, khi mẹ trở về tuy có chút mệt mỏi, nhưng vẫn ngồi xuống vẽ bản đồ.

Chỉ là ta cảm thấy người đang vẽ Quân thành của chúng ta, bởi vì ta nhìn thấy hành cung mà chúng ta đang ở.

Người liên tiếp đến phòng cha mấy ngày liền, mấy ngày sau thì cũng sắp hoàn thành bản đồ Quân thành.

Dung Cơ được gỡ bỏ cấm túc, sau đó đến gặp mẹ, nàng ta đứng ở cửa nói với mẹ: "Ngươi đừng đắc ý, ta đã có thể khiến điện hạ vứt bỏ ngươi một lần thì có thể khiến chàng ấy vứt bỏ ngươi lần thứ hai."

Mẹ mỉm cười nhìn nàng ta: "Loại súc sinh như hắn, ngươi thích thì cứ lấy đi."

Dung Cơ biến sắc, do dự một hồi: "Ngươi... ngươi vậy mà dám mắng điện hạ là súc sinh?"

Mẹ tỏ vẻ vô tội nói: "Ta không có, rõ ràng là vừa rồi ngươi đang mắng, không tin ngươi hỏi người phía sau ngươi xem."

Dung Cơ quay đầu lại mới phát hiện có hai tỳ nữ không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, những lời nàng ta vừa nói đều bị nghe thấy.

Loading...