A Nhan - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-08 07:37:22
Lượt xem: 1,754
Mẹ vẫn như cũ, mỗi tối đều trang điểm, búi tóc, cài lên tóc những bông hoa tươi hái trong ngày, rồi đến lều của cha, nhưng đều bị cha đuổi ra.
Mẹ cũng không hề tức giận, ngày nào mẹ cũng ăn vận xinh đẹp, thơm tho mềm mại, vừa gặp cha là cười, giống như kiếp trước.
Mọi người đều nghĩ cha và mẹ vẫn còn tình cảm, nên không ai dám ám hại mẹ.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mẹ còn chủ động cho những binh lính và người hầu xung quanh tiền bạc để mua rượu, thậm chí còn giúp họ chữa trị một số bệnh vặt.
Những người đó nhận được lợi ích, nên đối xử với mẹ con ta cũng bớt hà khắc hơn.
Đến Quân Thành, mẹ đã lôi kéo được một số người, khi mẹ bị mắng nhiếc thì họ sẽ nói đỡ cho mẹ:
"Cô nhi quả phụ ở trong doanh trại địch, không lấy lòng địch nhân thì làm sao mà sống?"
"Chết? Nói nghe dễ đấy, ngươi c.h.ế.t cho ta xem nào."
"Điện hạ cũng không so đo nữa, các ngươi lo lắng cái gì."
Mẹ đứng ở góc tường lặng lẽ nghe, rồi lặng lẽ rời đi.
Gặp cha, mẹ lại nhắc đến chuyện đón mẹ con Dung Cơ đến, cha đồng ý.
Ta không hiểu, kiếp trước mẹ rất ghét Dung Cơ, tại sao nhất định phải gặp nàng ta?
Trước khi Dung Cơ đến thì bá phụ đến trước.
Bá phụ đưa cho mẹ một cái lọ sứ: "Uống xong sẽ giống như ngủ thiếp đi, không đau đớn gì cả."
Mẹ nhìn cái lọ sứ: "Huynh chưa từng chết, sao biết không đau đớn, biết đâu loại thuốc này khiến người ta sống không bằng c.h.ế.t thì sao."
"Ngươi..." Bá phụ tức giận đến mức râu cũng run lên, "Danh dự mấy trăm năm của dòng họ Giang bị ngươi hủy hoại trong chốc lát, ngươi tự sát tạ tội đi, đừng ép ta phải tự tay g.i.ế.c ngươi."
Mẹ không hề sợ hãi: "Huynh có một thê ba thiếp năm sáu thị tỳ, cha cũng có vô số thê thiếp, các vị thúc bá trong tộc cũng vậy, còn ta, tổng cộng mới chỉ có hai người nam nhân, xét về mức độ nặng nhẹ thì các người phải tự sát trước mới phải."
Bá phụ không thể tin nổi nhìn mẹ: "Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi không phải muội muội của ta."
Mẹ nói: "Đúng vậy, ta không phải muội muội của huynh, Giang Uyển trước kia đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Bá phụ rút d.a.o găm ra định g.i.ế.c mẹ, may mà cha đến, kịp thời ngăn lại.
Lúc bị lôi đi, bá phụ vẫn còn gào lớn: "Ả ta không phải Giang Uyển, ả ta không phải Giang Uyển..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/a-nhan/chuong-8.html.]
Mẹ ngất đi, ta ôm mẹ gào khóc, cầu xin cha mau cứu mẹ.
Cha do dự một chút rồi vẫn cho người vào thành mời thầy thuốc.
Thầy thuốc nhanh chóng đến, sau khi bắt mạch nói mẹ đã mang thai một tháng.
Cha hỏi thầy thuốc: "Ông chắc chắn là một tháng sao?"
Thầy thuốc khẳng định gật đầu: "Lão hủ không dám lừa gạt ngài, nếu ngài nghi ngờ y thuật của lão hủ, có thể mời người khác đến khám lại."
Cha lại dặn thầy thuốc đừng nói chuyện mẹ mang thai ra ngoài.
Ta nhìn vị thầy thuốc này, cảm thấy ông ta có chút giống với thầy thuốc từng bắt mạch cho mẹ ở Ngọc Xuyên.
Cha đi rồi, ta hỏi mẹ: "Con sắp có em rồi sao?"
Mẹ nói: "Sẽ không có em bé nào đâu, mẹ đã nói rồi, chỉ cần A Nhan là đủ rồi."
“Có thêm em trai hay em gái cũng tốt." Ta thành tâm nói.
Bởi vì ta không biết kiếp này mình sống được bao lâu, nếu như ta giống kiếp trước mà c.h.ế.t yểu, thì đứa em trai hay em gái đó cũng có thể ở bên cạnh mẹ, để người không quá đau buồn.
Tối đến, cha mang thuốc phá thai tới.
Mẹ không uống: "Điện hạ đã không còn là phu quân của ta nữa, theo luật pháp Đông Ngô, điện hạ không có quyền định đoạt thai nhi trong bụng người khác, nếu không sẽ là trọng tội."
"Huống hồ, đứa nhỏ này rất có thể là của điện hạ, điện hạ quên đêm đó người đã đối xử với ta thế nào sao?"
"Cho dù đứa nhỏ không phải của điện hạ, nhưng điện hạ đã từng nói, nữ nhân của người chính là nữ nhân của Mục Tuân, mặc cho hắn hưởng dụng. Vậy ta mang thai hài tử của Mục Tuân cũng là chuyện bình thường, vì sao điện hạ phải tức giận?"
"Giang Uyển, ngươi điên rồi!" Cha mặt mày tái mét.
Mẹ đổ thuốc phá thai xuống dưới chân cha: "Bùi Giới, ta không có điên, ta tỉnh táo hơn bao giờ hết, nếu người còn ép ta uống thuốc này, thì đừng hòng có được bản đồ bố phòng thành trì nữa."
Có được bản đồ bố phòng thành trì của mẹ, phó tướng dưới trướng cha đã đánh hạ được một tòa thành ở Tây Lăng.
Tin chiến thắng truyền đến, quân doanh một mảnh hân hoan, nhà họ Bùi và nhà họ Mục chính thức khai chiến.
Trước kia, bọn họ nghi ngờ mẹ bị Mục Tuân mua chuộc, nhưng giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Ta buồn bực ném đá nhỏ bên bờ nước, trong lòng dường như có chút không vui, nhưng lại chẳng biết vì sao mình không vui.
Bỗng nhiên ta bị ai đó xách lên, thì ra là cha.