Ác Thiếu Gia Giàu Có Sủng Thê Vô Độ - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:34:53
Lượt xem: 4,534
1.
Ta tên là Khinh Khinh, vì thức khuya đọc sách nên đã xuyên không.
Nguyên tác là một câu chuyện điền văn, nữ chính xuất thân từ nông thôn, sau đó làm thương nhân, dẫn dắt cả gia đình làm giàu, và tình cờ quen biết thái tử, trải qua bao khó khăn rồi nên duyên và cuối cùng trở thành mẫu nghi thiên hạ.
Nhưng mà, những chuyện đó chẳng liên quan gì đến ta.
Bởi vì vừa tỉnh dậy, chủ nợ đã tìm đến cửa.
Thân xác mà ta xuyên vào, cũng tên là Khinh Khinh, là con gái của một tá điền trong phủ Thái Úy.
Do không trả nổi tiền thuê đất, quản gia của phủ Thái Úy đã đề xuất với cha mẹ ta rằng lão phu nhân muốn tìm một thiếp thất cho đại thiếu gia, mà nhan sắc của ta cũng khá khẩm.
Nếu đồng ý, không chỉ xóa nợ tiền thuê đất lại còn được cho thêm một trăm lượng bạc làm tiền sính lễ.
Đại thiếu gia của phủ Thái Úy tên là Lương Chiêu, là một tên ăn chơi lêu lổng, không học hành gì cả.
Hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có công danh, ngày ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, cậy cha mình là Thái Úy, dẫn theo đám gia đinh đi khắp nơi gây rối, đến mức chó cũng ghét.
Nguyên chủ là một cô nương yếu đuối, tất nhiên là không chịu, nghĩ quẩn mà tự treo cổ.
Vậy nên, cái phúc phận này mới rơi xuống đầu ta.
Thật ra ta muốn bỏ trốn, nhưng cha mẹ rẻ tiền của ta sợ chọc giận phủ Thái Úy, lại ham số tiền một trăm lượng, nên đã bỏ thuốc mê vào đồ ăn của ta, khiến ta bất tỉnh và bị khiêng vào phủ Thái Úy.
Khi ta tỉnh dậy, đã nằm trong tân phòng rồi.
2.
Mơ màng mở mắt, ta nghe thấy tiếng ai đó đang chửi rủa:
"Ta đã nói rồi, đời này ta chỉ cưới Lục Đào Nhi, lão thái bà cứ ép ta nạp thiếp!"
"Các ngươi cứ khiêng vào, nhưng đừng hòng ta chạm vào nàng ấy, nếu ta động đến một ngón tay của nàng ấy, thì tên Lương Chiêu của ta đây sẽ viết ngược lại!"
Lục Đào Nhi chính là nữ chính của quyển sách này.
Theo như thời gian trong truyện, lúc này nàng hẳn đang sử dụng linh tuyền trong không gian để trồng rau, cung cấp rau hữu cơ cho Lương Chiêu.
Ta nghĩ, nguyên chủ tên Khinh Khinh, hôm qua đã treo cổ, dù sao sau này cũng không còn vai diễn.
Ta không có bàn tay vàng như nữ chính, cũng chẳng có tài năng kinh doanh gì.
Dù sao thì Lương Chiêu cũng là “chó liếm” của Lục Đào Nhi, ta cứ mang danh là thiếp của hắn mà sống qua ngày, chẳng có gì quá đáng cả.
Vậy nên, ta định đứng dậy, nhưng lại quyết định nằm yên.
Lúc này, thuốc vẫn còn trong người, khiến ta mê man mơ màng.
Mập mờ nghe thấy có tiếng của một người phụ nữ đang dỗ dành hắn:
"Thiếu gia, người đừng khó dễ nô tì nữa, lão phu nhân đã nói rồi, hôm nay dù có trói cũng phải trói ngài vào tân phòng."
"Lão phu nhân chỉ mong sớm được bồng cháu, chỉ là một thiếp thất thôi mà, người cứ vào xem mặt nàng ấy, nể mặt lão phu nhân một chút, được không?"
"Cô nương này là do đại quản gia đích thân chọn, gia đình trong sạch, tướng mạo lại có nước da trắng trẻo, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, ngài nhìn thử đi, biết đâu lại thấy ưng ý…"
Giọng của Lương Chiêu nghe có vẻ thiếu kiên nhẫn: "Bà cũng biết ta rồi mà…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ac-thieu-gia-giau-co-sung-the-vo-do/phan-1.html.]
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa rồi đóng cửa.
Lương Chiêu bị nhốt vào tân phòng rồi.
Vì là nạp thiếp, nên không làm lễ, chỉ có một cái kiệu nhỏ được khiêng vào từ cửa hông.
Tân phòng thì có trang trí, mọi thứ đều đỏ rực, nến đỏ cháy sáng.
Trong không khí vui mừng đậm đà ấy, ta nằm dang tay dang chân trên giường, và đối diện với Lương Chiêu bị ép vào phòng, cả hai nhìn nhau đầy ngượng ngùng.
3.
Nhận ra trong phòng đột nhiên có thêm một người, ta bật dậy như cá chép vọt mình khỏi giường.
Lương Chiêu mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, dáng vẻ đường hoàng, thân hình cao ráo vạm vỡ, trông đúng chuẩn một công tử ăn chơi nhà giàu.
Thấy ta động đậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn chớp chớp, ánh mắt dại ra, miệng hơi hé, bộ dạng ngây ngốc.
Ồ, thấy ta quá đẹp nên ngẩn người sao?
Ta đứng trên giường, nhìn hắn từ trên xuống, chống tay vào hông, không vui mà trừng mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Trong nguyên tác, Lương Chiêu đối xử rất tốt với nữ chính, nhưng với người khác thì chẳng ra gì.
Ngày thường hắn bắt nạt dân lành không ít.
Nếu ta thật sự trở thành thiếp của hắn, chẳng phải sẽ bị hắn hành hạ sao?
Điều đó thì không thể được!
Lương Chiêu nghe thấy ta nói, liền hoàn hồn, mặt lập tức đỏ lên.
"Ngươi... ngươi là thiếp mà mẫu thân ta nạp cho ta sao?"
Giọng nói của hắn nghe khá dễ chịu, nhưng ánh mắt cứ nhìn thẳng vào ta, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Ta biết cơ thể này có nhan sắc, nếu không cũng chẳng bị chọn đưa đến cho Lương Chiêu làm thiếp.
Nhưng hắn đâu thể vì ta đẹp mà có ý định chiếm đoạt sắc đẹp của ta được?
Ta lập tức cãi lại: "Ta không phải! Ta không có! Đừng nói bậy!"
"Ta bị mê man, bị khiêng vào nhà ngươi, ta không hề muốn làm thiếp của ngươi!"
"Ngươi mà dám động đến ta, ta sẽ tố cáo lên quan phủ!"
Nghe ta nói vậy, Lương Chiêu cười, ánh mắt lướt qua người ta một lượt:
"Ngươi nghĩ Lương phủ chúng ta là chỗ mà ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Cha ta là Thái Úy, luật pháp Đại Chu này ta còn rành hơn ngươi."
Nói rồi, hắn tiến gần lại ta: "Nói cho gia biết, ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi?"
Bộ dạng của hắn chẳng khác gì những kẻ lừa đảo dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ.
Dù thân xác này chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng tâm lý của ta đã hai mươi bốn rồi, ta vừa nhìn đã biết hắn là một tên ham mê sắc đẹp!
Thế nên, khi hắn vừa tiến lại gần, ta liền giơ tay tặng cho hắn một cái bạt tai.
"Đừng lại đây!"