ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-02 14:50:21
Lượt xem: 211
8.
Giữa tôi và Giang Nguyên luôn có một khoảng cách vô hình không thể chạm tới, tất cả cảm xúc bị nén lại dường như đang chờ đợi ngày hôm nay.
Anh nói sẽ đến đón tôi, tôi rất vui.
Nhưng hôm nay báo cáo dữ liệu nghiên cứu gặp vấn đề một chút, theo nguyên tắc việc ngày nào làm xong ngày đấy, cả nhóm chúng tôi đều ở lại làm thêm giờ. Tôi đã gửi một tin nhắn thoại cho Giang Nguyên nói anh đừng đến, hẹn ngày mai hẵn đi hẹn hò.
Trời đã tối, mọi người lần lượt ra về. Khi tôi đứng dậy dụi mắt mới nhận ra trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại mình và Hà Mặc.
“Tôi về trước đây.” Tôi cởi áo thí nghiệm, chào hỏi anh ta một cách hời hợt.
Hà Mặc đóng máy tính lại, đến gần tôi, “Đi cùng nhé, tôi cũng làm xong rồi.”
Tôi không có lý do gì để từ chối.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Chúng tôi lặng lẽ đi trong hành lang vắng vẻ và u ám. Cảm giác như đang ở trong một khu vực nguy cơ sinh học, tôi không khỏi chạm vào cánh tay mình.
“Người hôm đó đi xem phim gặp, chính là người em thích đúng không?”
“Ừm, bạn trai.”
Hà Mặc cười nhẹ, ấn nút mở cửa, “Không cần phải ngượng ngùng như vậy, chúng ta lúc trước cũng không có gì đâu.”
Ngượng ngùng à? Ai bảo anh và Giang Nguyên giống nhau như vậy.
“Thực ra vì tôi thấy hai người…”
“Tôi biết, đã qua rồi.” Hà Mặc hơi thay đổi sắc mặt, dù sao thì ai cũng không vui khi gặp phải chuyện như thế này.
“Xin lỗi.”
Người bên cạnh không nói gì, chỉ lắc đầu.
Không khí dần trở nên im ắng, nhưng khi tôi tự mình nói rõ chuyện này với Hà Mặc, tôi cảm thấy nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ một phần, không còn bối rối nữa.
Khi tôi bước hụt một bậc cầu thang, may mà Hà Mặc nhanh tay kịp thời kéo tôi trở lại.
Khi tôi định đẩy ra, anh ấy đã buông tay trước, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt dường như còn nhiều hơn trước, “Chu Cẩm, tôi đã từng thích em, nhưng bây giờ đã có người tôi toàn tâm toàn ý yêu thương rồi.”
Có những điều không nói ra, nhưng tôi đã hiểu.
Không cần phải trở thành một con chim sợ cành cong, tất cả đã qua rồi.
Hà Mặc rời đi trước, tôi nhìn theo bóng lưng xa dần, không khỏi nở một nụ cười.
Thật sự rất thoải mái, thực ra không phải tôi lo lắng mà là cảm thấy áy náy, dù tôi chưa từng thích anh ấy nhưng tôi đã từng cố gắng để anh ấy thay thế người mà tôi tưởng là không thể có được, điều đó thực sự đáng xấu hổ.
Đang vui vẻ bước ra ngoài, tôi bất ngờ thấy ánh đèn xe chiếu vào mặt mình, rất chói mắt. Nhìn qua, là Giang Nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-8.html.]
Nhịp tim đập nhanh hơn, nhưng lần này không phải là dự cảm tốt lành gì, bầu không khí u ám như sắp có mưa.
“Sao anh không nói gì?” Tôi mở cửa xe ngồi vào, duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, hơi lấy lòng nhìn anh.
Anh yên lặng như một hồ nước sâu thẳm.
“Đang xem em nhìn tới khi nào, người đã đi rồi.”
Giọng Giang Nguyên hời hợt như thể đang hỏi về bữa tối hôm nay ăn gì.
Tôi cảm thấy khó chịu không rõ lý do, thắt dây an toàn, mím môi không nói gì.
“Sao vậy, giờ ngay cả nói chuyện với anh cũng không muốn sao?” Giang Nguyên nghiêng người về phía tôi, nâng cằm tôi lên, vẻ mặt hơi ngả ngớn nhưng đôi mắt anh lại dần đỏ ửng.
Vẻ mặt anh là sự ghen tị không dễ chịu.
“Anh điên rồi sao? Tại sao cứ không tin em, tại sao…” Tôi mở to mắt, cố gắng lý luận với anh, nhưng lời còn chưa nói hết đã bị anh nuốt trọn.
Cảm giác hung dữ, mờ ám, khiến người ta mê mẩn.
Khi Giang Nguyên buông ra, chúng tôi tựa trán vào nhau, giọng anh khàn khàn, “Là anh điên rồi, anh không hiểu, rõ ràng là anh, rõ ràng phải là anh…”
“Chu Cẩm, em rõ ràng luôn muốn vào đại học Q, sao lại phải rời đi, ngay cả một cơ hội để anh cầu xin cũng không cho.”
“Anh đã bên em nhiều năm như vậy, sao lại chọn người khác chứ?”
“Em biết ghen tị là gì không? Anh ghen đến mức sắp phát điên rồi.”
…
Anh bật khóc.
Nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh trên hàng mi dài của anh, trái tim tôi run rẩy, không kìm nén được mà cũng bật khóc theo.
Tôi không khỏi cảm thấy đau lòng, vì sự tự ti, nhút nhát và trốn tránh của mình, tôi đã làm cho chàng trai mình luôn nâng niu trong lòng phải bật khóc.
Nhiệt độ lạnh lẽo xuất hiện trên gò má, đôi môi mỏng của Giang Nguyên nhẹ nhàng che đi những giọt nước mắt của tôi, dịu dàng hơn cả thường ngày, “Đừng khóc nữa, anh không ép em.”
“Không phải, vẫn luôn luôn là anh. Khi phát hiện ra mình đã yêu anh, em thực sự quá hoảng sợ nên đã trốn đi, em cảm thấy nếu anh không chấp nhận, thậm chí ngay cả bạn cũng không thể làm, như vậy, em sẽ sụp đổ…” Tôi không kìm nén được mà kể cho anh nghe sự tự ti trong lòng.
Giang Nguyên hơi ngẩn ra, kéo dãn một chút khoảng cách, đôi mắt anh dâng lên những cảm xúc mà tôi không thể hiểu rõ, “Em đang nói gì vậy?”
“Thật đó, Hà Mặc và anh rất giống nhau, anh không cảm thấy sao? Anh ấy theo đuổi em, em đồng ý, nhưng thực ra tụi em chỉ nắm tay nhau một lần rồi chia tay, Hà Mặc cảm nhận được em đang nhìn bóng hình người khác qua anh ấy, vừa rồi là em đang xin lỗi anh ấy…”
Tôi thổ lộ hết những điều khó nói ra, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh thích em, chỉ có mỗi em là không biết.” Giang Nguyên đưa tay nắm vành tai tôi, đôi mắt nheo lại, trông có vẻ hơi hung dữ, như thể muốn tính sổ với tôi.