Âm thầm đọc suy nghĩ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:36:57
Lượt xem: 142
01
Trong nhà bếp, mấy người giúp việc đang xì xào bàn tán, người trong lòng của Tề Xuyên đã trở lại.
Khi tôi lại gần nhón lấy gói snack chuẩn bị hóng chuyện, bọn họ đều tự mình tìm lý do rồi chuồn mất, như là sợ tôi nghe thấy vậy.
“Sau này bớt tám chuyện nửa vời lại đi nhé!” Tôi hét lên rồi quay người lên tầng.
Cho dù họ không nói thì tôi cũng đã biết chuyện này từ lâu, dù sao thì Tề Xuyên đã vì chuyện này mà tốn không ít công sức.
Không phải chỉ là tình tiết người trong lòng của chồng giăng đèn kết hoa trở lại, âm mưu đảo chính, thay thế vị trí chính thất trong tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm thôi sao?
Mà tôi cũng không phải kiểu nữ chính yêu nam chính đến c.h.ế.t đi sống lại, nếu như cô ta cần, tôi lập tức sẵn sàng nhường ngôi.
“Ting——” Lúc này, thông báo điện thoại vang lên, tôi cầm lên xem thì thấy là tin nhắn của Tề Xuyên:
[Tối nay tôi không về ăn cơm, không cần đợi tôi.]
Tôi lập tức trả lời: [Ồ.]
Quả nhiên là đi cùng với người trong lòng rồi.
2
Thiết Mộc Lan
Cuộc hôn nhân của tôi với Tề Xuyên là liên minh của hai doanh nghiệp, nói chính xác hơn là tôi bị ba tôi cưỡng chế nhét vào nhà anh ấy.
Vì chuỗi vốn của công ty nhà tôi gặp vấn đề, nên ba tôi liền nghĩ cách để tiếp tục truyền thống liên hôn với Tề gia, thuyết phục Tề lão gia cưới tôi về.
Sáu tháng kể từ ngày cưới, tôi chưa bao giờ thấy anh nở một nụ cười chứ đừng nói đến việc chúng tôi sống với nhau như vợ chồng bình thường.
Tôi nghĩ có lẽ anh rất ghét tôi, trách tôi đã tước đi quyền tự do hôn nhân của anh.
Nhưng tôi cũng còn cách nào khác đâu, nếu có thể tôi cũng mong rằng tôi và anh đều có quyền tự do lựa chọn hôn nhân cho mình.
Tiếc là chúng tôi đều như chim trong lồng, không thể tự do tùy hứng làm theo ý mình được.
3
Đến giờ ăn tối, tôi nhìn một bàn đầy những món ngon nhưng lại chợt cảm thấy mất hứng chẳng muốn ăn.
Những người giúp việc ở cách đó không xa lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Chắc là cậu chủ đi cùng cô Lư không về làm cô chủ buồn lòng ăn không vô đó.”
Giọng bọn họ rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy.
Kể từ sau lần bị rơi xuống nước kia, thính giác của tôi trở nên cực kỳ nhạy bén.
“Muốn ăn tôm hùm đất quá.” Tôi ôm đầu bất lực thở dài.
Người giúp việc: “Cô ấy thở dài là vì muốn ăn tôm hùm đất à?!”
Tôi: Chứ sao nữa……
Tề Xuyên dị ứng với hải sản, nên đồ ăn trên bàn trước giờ chưa từng xuất hiện bóng dáng của hải sản, gia đình anh lại có một quy tắc bất thành văn: Đã là vợ chồng thì mỗi ngày ba bữa phải ăn cùng nhau.
Thế nên, ngoại trừ những lúc Tề Xuyên đi công tác, thì dù bận đến đâu, anh ấy vẫn dành ra chút thời gian để về cùng ăn cơm với tôi, khiến tôi mỗi lần muốn ăn hải sản đều phải lẻn ra ngoài……
Nếu hôm nay Tề Xuyên đã phạm quy thì tôi cũng đánh bài chuồn đây.
Thế nhưng, ngay khi tôi đứng dậy chuẩn bị đi thì Tề Xuyên đột nhiên lại về……
4
Anh đến gần tôi, làm mặt lạnh hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Khí chất của anh vốn dĩ lạnh lùng, chỉ đứng đó thôi đã có cảm giác bị uy hiếp.
Tôi lắc đầu: “Ăn no rồi, đứng dậy đi loanh quanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-tham-doc-suy-nghi/chuong-1.html.]
Đôi mắt anh tối sầm, quay đầu liếc nhìn bàn ăn, không chút nể tình vạch trần tôi:
“Bát đũa còn chưa đụng tới, em dùng tay bốc đồ ăn à?”
“……”
Anh không nói chuyện thì cũng đâu có ai nói anh câm.
Trong lúc bế tắc, tôi chỉ đành bấm bụng ngồi xuống.
Anh đưa cho tôi đôi đũa, bình thản nói: “Ăn đi.”
Tôi cầm bát đũa trong tay, nhịn không được hỏi: “Không phải anh nói sẽ không về ăn tối sao?”
Anh khoan thai lau miệng:
“Nghĩ kỹ lại thì thấy vẫn không nên phá vỡ quy tắc.”
“……”
Đúng là một tên cứng nhắc.
Tôi ăn bữa cơm này chẳng có chút mùi vị gì, có lẽ anh để ý đến tâm trạng của tôi nên mở miệng hỏi: “Ăn cùng tôi không vui à?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Anh cau mày nhưng cũng không nói gì thêm mà đứng dậy rời đi.
Nhìn theo bóng dáng anh rời đi, lòng tôi bỗng có chút hụt hẫng. Quả nhiên, chỉ để cư xử cho phải phép, vừa ăn xong đã đi, đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại…
Chán c.h.ế.t đi được, cơn thèm ăn của tôi hoàn toàn tan biến rồi.
Tôi đứng dậy rời đi không bao lâu thì người giúp việc gõ cửa phòng tôi, tôi xuống lầu thì nhìn thấy một bàn đầy hải sản.
Quản gia nói là Tề Xuyên đã dặn làm mấy thứ này cho tôi.
Tôi kinh ngạc nhướng mày, không phải anh ấy dị ứng với hải sản sao?
“Cậu chủ tối nay không về, cậu ấy thấy tối nay cô không muốn ăn, liền sai chúng tôi nấu mấy món cô thích.”
Coi như anh còn chút lương tâm, đi cùng người tình vẫn không quên an ủi người vợ tào khang một mình phòng không nhà hiu quạnh.
Chậc…hải sản tối nay dở tệ.
5
Cuối cùng tôi cũng được diện kiến cô nàng trong lòng của anh rồi.
Tóc thẳng dài trong bộ váy trắng thướt tha, dịu dàng đáng yêu, quả thực là một người đẹp thuần khiết, chẳng trách mà Tề Xuyên nhung nhớ bấy lâu nay.
Ngày thứ hai kể từ lúc cô ta cùng Tề Xuyên đến nhà, người giúp việc trong nhà đều đã thân thiết với cô ta, vây quanh cô ta ân cần thăm hỏi.
Tôi đứng trên lầu lặng lẽ nhìn cảnh tượng bên dưới, như thể mình mới là người thừa trong cái nhà này vậy.
Nhân lúc không ai chú ý, tôi quay người trở lại phòng, nhưng vừa ngồi xuống, Tề Xuyên đã bước vào.
Tôi nhìn anh với đôi mắt trống rỗng, không nói gì.
Anh nới lỏng một cúc tay áo, bình thản đi về phía tôi: “Nhà có khách kìa, em không xuống dưới ngồi chơi một chút sao?”
Tôi hơi khó xử, ngập ngừng hỏi:
“Có hợp lý không?”
“?” Anh cau mày, trên mặt đầy nghi vấn.