Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm thầm đọc suy nghĩ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:38:00
Lượt xem: 137

Không phải chứ đại ca, anh đang nghi ngờ cái gì vậy? Tôi đã hiểu chuyện như vậy rồi mà anh còn không hài lòng?

 

“Thu dọn xong thì xuống đi, chúng tôi đợi.”

 

Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, ra lệnh xong liền quay người bỏ đi.

 

Tên khốn kiếp này!

 

Tôi vừa xuống lầu, Lư Khả liền ra vẻ như chủ nhà đứng dậy chào tôi:

 

“Chị xuống rồi à, lại đây ngồi đi, đừng ngại ~”

 

Không phải chứ, vừa đến đã muốn tuyên bố chủ quyền?

 

Tôi liếc nhìn Tề Xuyên, nhưng anh chẳng phản ứng gì.

 

Được lắm, chồng không nể mặt, matcha thì coi tôi như cái rắm.

 

Tôi giả vờ không quan tâm, mỉm cười ngồi xuống.

 

Sau khi chào hỏi tôi mấy câu ngắn gọn, cô ta liền quay lại trò chuyện sôi nổi với Tề Xuyên.

 

Tôi giống như bị cô lập, nhưng ai quan tâm chứ?

 

Đang buồn chán định mở nhạc nghe thì những video hài hước liên tiếp được đề xuất khiến tôi không nhịn được bật cười:

 

“Phì!”

 

“……”

 

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện mọi người đang nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

 

“Tôi làm phiền mọi người à?” Tôi ngập ngừng hỏi.

 

“Video có hay không?” Tề Xuyên nhỏ giọng hỏi.

 

Còn phải hỏi hả? Kiểu gì cũng hay hơn là nhìn hai người.

 

Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng, Tề Xuyên lại lạnh lùng nói: “Em đi đi.”

 

Chậc, coi cái mặt Lư Khả đắc ý muốn c.h.ế.t kìa.

 

“Ok!” Tôi đứng dậy định đi. Nhưng lúc này, Tề Xuyên lại kéo tôi lại, đưa mắt nhìn cô ta:

 

“Anh đang nói em đó, em về nhà thăm ông nội đi, ông ấy cũng nhớ em lắm đó.”

 

Tôi: “?”

 

Sắc mặt Lư Khả lúc này hết trắng lại xanh, hết tím lại đỏ.

 

Cô ta không muốn bị mất mặt thêm nữa nên nhanh chóng đứng dậy chào một tiếng rồi rời đi.

 

6

 

Tề Xuyên kéo tôi lên lầu.

 

Vừa bước vào, anh đã ép tôi lên cửa, cúi xuống nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt anh không khác gì rắn độc đảo vòng quanh trên mặt tôi.

Thiết Mộc Lan

 

Tôi nuốt khan, hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, nhưng anh lại đưa tay giữ lấy cằm tôi, hơi thở ấm nóng phả vào mặt tôi, rồi cười giễu cợt nói:

 

“Thấy tôi dẫn người phụ nữ khác về nhà nên trong lòng khó chịu à?”

 

Èo…tôi giả vờ tệ vậy sao?

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-tham-doc-suy-nghi/chuong-2.html.]

“Thật sao?” Anh cười khúc khích, âm thanh đó làm lòng người ta xao xuyến như một liều thuốc độc.

 

Giây tiếp theo, anh ta đột nhiên cúi người xuống sáp lại gần tôi.

 

Tôi trợn to mắt, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, dạ dày tôi đột nhiên cuộn trào, vội vàng đẩy anh ra, bắt đầu gọi tên chị “huệ”.

 

“…”

 

Sự lúng túng bỗng chốc lan dần trong không khí.

 

Tôi hít sâu một hơi rồi quay lại nhìn anh, chỉ thấy anh đang chăm chú nhìn tôi với gương mặt tái mét hỏi:

 

“Ở bên tôi khiến em phải phát ớn như vậy sao?”

 

“Anh nghe tôi nói đã…không…” Tôi xua tay phủ nhận, nhưng anh không chịu nghe giải thích mà giận dữ bỏ đi.

 

Để lại mình tôi đ.ấ.m n.g.ự.c ăn năn:

 

“Quỷ tha ma bắt! Biết vậy tối qua đã không ăn hết mớ hải sản kia rồi, thế này thì hiểu lầm lớn rồi.”

 

Tề Xuyên đã hai ngày không về nhà rồi, lại còn liên tục đăng hai status trên trang cá nhân, lần nào cũng đính kèm theo ảnh chụp chung với Lư Khả, giống như đang khoe khoang với tôi vậy.

 

Lúc này tôi đang đứng trên ban công tận hưởng cơn gió lạnh, vô cùng tỉ mỉ tặng cho status của anh một like.

 

Thời tiết ngày càng lạnh, đến lúc ly hôn rồi.

 

7

 

Đáng tiếc, còn chưa đợi được thỏa thuận ly hôn của Tề Xuyên, tôi đã nhận được thông báo rằng Tề lão gia bệnh nặng.

 

Trước khi qua đời, ông ấy dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy tay tôi và Tề Xuyên, nói với chúng tôi rằng phải sống với nhau thật tốt. Khoảnh khắc đó, Tề Xuyên đã nắm tay tôi thật chặt. 

 

Sau khi ông mất, Tề Xuyên trong phút chốc không chịu nổi đả kích này, cả ngày anh đều trong trạng thái ngẩn ngơ, không ai có thể đến gần, kể cả tôi. Với tư cách là vợ anh, tôi bận rộn trước sau giúp anh lo liệu tang lễ cho ông cụ.

 

Mãi đến khi đám tang kết thúc, tôi vẫn không tìm được anh.

 

Gọi điện thì tắt máy, hỏi mọi người thì họ đều nói rằng không thấy anh đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy lòng mình rối bời như vậy.

 

Đến chạng vạng tối, cuối cùng tôi cũng tìm được anh ở bờ sông cách nghĩa trang không xa, mà lúc này đã có Lư Khả ở cạnh anh.

 

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy cô đơn khôn tả, cuối cùng quay người rời đi.

Tôi quay về với căn hộ mới mua, vừa bước vào cửa, tôi đã ngã ngồi xuống đất như quả bóng cao su xì hơi, đau lòng đến mức không thở được, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 

Ngoại trừ ngày ông cụ qua đời, những ngày qua tôi chưa hề rơi thêm một giọt nước mắt nào, bình tĩnh và lý trí giúp Tề Xuyên giải quyết mọi chuyện, chỉ vì muốn giúp đỡ anh một tay, nhưng thực ra, sợi dây cót tinh thần trong tôi đã sớm đứt lìa rồi.

 

Ông cụ lúc còn sống luôn đối xử với tôi rất tốt, ông ấy cho tôi sự ấm áp của gia đình mà tôi chưa từng có được, cũng chính vì ông mà Tề Xuyên tuy không có tình cảm với tôi nhưng nửa năm qua lại rất tôn trọng tôi, không khiến tôi quá khó xử.

 

Giờ đây, bầu trời của Tề Xuyên đã sụp đổ, sợi dây liên kết duy nhất giữa anh và tôi cũng đã đứt đoạn…

 

8

 

Nửa đêm, tôi nhận được điện thoại của Lư Khả, bảo tôi đến quán bar đón Tề Xuyên.

 

Tôi thắc mắc, cô ta không phải cũng ở đó sao? Sao vẫn cần tôi tới đón?

 

Mặc dù vậy, tôi vẫn theo định vị tới đó, vừa vào cửa đã nghe thấy giọng nói say khướt của Tề Xuyên:

 

“Các ngươi đều c.ú.t ra ngoài, tôi chỉ cần vợ tôi thôi!”

 

Phục vụ ở bên cạnh muốn bước tới đỡ anh, nhưng lại bị anh đẩy ra, Lư Khả muốn tiến lên an ủi, cũng bị anh đẩy ra, lại còn hét lớn:

 

“Cô cũng b.i.ế.n đi! Cô không phải vợ tôi!”

 

Tôi đứng cách đó không xa nhìn khung cảnh trước mắt, vừa đau lòng vừa buồn cười, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng thế này của anh.

 

 

Loading...