Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm thanh giữa mùa hạ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:33:36
Lượt xem: 34

Nhưng tôi lại chẳng muốn giải quyết.

 

Mỗi lần đến trường, chỉ cần ngồi cạnh Trang Dục, tôi như quên hết những phiền muộn.

 

“Ngày nào em cũng chạy đến đây, không mở quán nữa à?”

 

Anh nói câu này khi tôi đang ăn gà xào cay, mua bằng thẻ của Trang Dục trong căng tin.

 

Tôi cố ý nói: “Được rồi, vậy em về lo làm ăn, sau này không đến đây nữa.”

 

Trang Dục nghẹn lời.

 

Tôi cười: “Anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy không?”

 

“Như thế nào?”

 

“Khẩu thị tâm phi.”

 

“Anh nói không muốn em đến nữa, thì em sẽ không đến.”

 

Trang Dục im lặng tiếp tục ăn, không nói thêm gì.

 

Tôi nheo mắt, cười như một con hồ ly nhỏ.

 

Sau bữa tối, chúng tôi chẳng có kế hoạch gì.

 

Cả hai dạo quanh khuôn viên trường một lúc, và khi nhận ra thì đã đến sân vận động.

 

Thời tiết vẫn chưa ấm hẳn, nhưng gió cũng không còn quá lạnh.

 

Hôm đó trời trong xanh, ngước lên còn thấy những ngôi sao treo trên bầu trời đen.

 

Ít nhất là trước hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngắm sao với ai đó trên sân vận động trong khuôn viên trường đại học.

 

Điều đáng sợ là chính tôi cũng không cảm thấy nhàm chán.

 

Sau khi đi thêm một vòng, tôi quay đầu nhìn Trang Dục, người vẫn lặng im không nói gì.

 

“Trang Dục, sau này anh muốn làm gì?”

 

Trang Dục liếc nhìn tôi: “Có lẽ là công tố viên.”

 

“Ồ? Không muốn làm luật sư sao? Luật sư kiếm được nhiều tiền lắm, rất nhiều tiền.”

 

Anh lắc đầu:

 

“Không thích lắm.”

 

“Thầy hướng dẫn cho anh gần đây làm luật sư bào chữa hình sự. Ông ấy nói những người căm ghét tội ác có lẽ không phù hợp làm luật sư. Tội phạm cũng có nhân quyền, và nhiều lúc luật sư không đứng về phía công lý tuyệt đối.”

 

“Anh muốn đứng về phía công lý tuyệt đối.”

 

Đôi mắt Trang Dục sáng lên.

 

Tôi giả vờ nghiêm nghị: “Chàng trai trẻ, đừng ngây thơ như vậy, thế giới này không chỉ có trắng và đen, không có nhiều thứ tuyệt đối đến vậy đâu.”

 

Trang Dục dừng lại, nhìn tôi.

 

Tôi cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Nhưng thật ra cũng rất tốt, anh có sự ngây thơ được bảo vệ rất tốt.”

 

“Nghe không giống như em đang khen anh.”

 

“Có mà, em thực sự ghen tị. Tốt mà, làm công tố viên rất tuyệt. Công tố viên Trang, có thể nắm tay không?”

 

Trang Dục ngơ ngác, quay đầu bỏ đi: “Không thể.”

 

Tôi bước vài bước đuổi theo: “Sao lại không? Rõ ràng là em thấy tay anh động đậy trong túi!”

 

“Lỡ động thôi.”

 

Tôi nhanh chóng nắm lấy cánh tay Trang Dục, kéo tay anh ra khỏi túi, và trước khi anh kịp phản kháng, tôi đã nắm chặt lấy ngón út của anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/am-thanh-giua-mua-ha/chuong-9.html.]

 

Trang Dục dở khóc dở cười.

 

Tôi tự đắc lắc lư ngón tay của anh.

 

Trang Dục thở dài, không rút tay về.

 

Tôi, một bà chủ quán bar đã rời trường đại học bốn, năm năm, người bình thường thích trang điểm đậm và mặc áo lông chồn, giờ đây mặc chiếc áo khoác màu kaki, trang điểm nhẹ, lẫn vào đám sinh viên đại học, và còn cưa đổ được một trong những sinh viên ưu tú nhất bên cạnh mình.

 

Chúng tôi dạo quanh sân vận động, xung quanh là những sinh viên bàn luận về tiết học sáng mai sao lại sớm như vậy, hoặc phàn nàn sao đã chạy nhiều ngày mà vẫn chưa giảm cân.

 

Thời sinh viên, đó chính là toàn bộ cuộc sống.

 

Họ tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, trong mắt là những giấc mơ to lớn và sự ngây thơ chưa trải sự đời, giống như Trang Dục.

 

Thật tốt.

 

Tôi nhìn dòng người qua lại, lần đầu tiên cảm thấy lạc lõng.

 

14

 

Khoảng thời gian đó, chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên.

 

Có lần, anh ấy bị tôi trêu chọc đến không thể chịu nổi, bèn bảo tôi giúp anh tìm một cuốn sách.

 

Ở nơi sâu nhất trong thư viện, vào giờ ăn tối khi không có mấy người, tôi bị anh ấy ép vào kệ sách, hôn đến mức không thở nổi.

 

Sau nụ hôn đó, mặt tôi đỏ bừng, nhìn anh không nói nên lời.

 

“Anh giỏi thật,” Tôi nghẹn ngào sau một hồi im lặng.

 

Trang Dục dựa vào vai tôi, thở dốc, tức giận cảnh cáo: “Im lặng.”

 

Vào ngày nghỉ, Trang Dục đã đi với tôi đến rất nhiều nơi. Chúng tôi đều thích các môn thể thao mạo hiểm, nên đã cùng nhau đi đua xe, nhảy bungee ở bãi biển gần nhất, và nhảy dù với câu lạc bộ nhảy dù.

 

Từ độ cao vài nghìn mét rơi xuống, cảm giác như c.h.ế.t đi một lần.

 

Sau khi hạ cánh không lâu, chúng tôi đã bớt khó chịu trong cơ thể, rồi la hét chói tai, reo hò, ôm nhau.

 

Nhiệt độ tăng lên, xuân qua hè đến.

 

Lại một cuối tuần nữa, tôi và Trang Dục ngồi xếp bằng trên ghế sofa nhà tôi xem phim.

 

Ban đầu, chúng tôi định đi bơi, nhưng hôm qua có sự kiện ở “Vượt Giới”, tôi ở lại đến rất muộn và còn uống rượu, Trang Dục kiên nhẫn nấu canh giải rượu cho tôi.

 

Anh không những không bận tâm khi tôi thay đổi kế hoạch, mà còn vui vẻ chấp nhận đề xuất của tôi.

 

Nhìn người đang ngồi bên cạnh đắm chìm trong bộ phim, tôi hỏi: “Đã mấy cuối tuần anh không tự học rồi, có phải đang chơi bời lãng phí thời gian không?”

 

Trang Dục nhìn tôi: “Người khác có thể chơi bời lãng phí, còn anh thì cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi.”

 

Anh khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút kiêu ngạo đáng yêu: “Bạn trai em vẫn chưa tụt xuống hạng hai của ngành đâu.”

 

“Ái chà,” Tôi vỗ tay một cách khoa trương, “Giỏi quá.”

 

“Vậy sinh viên giỏi,” Tôi đưa chân cọ cọ vào chân Trang Dục, “Tối nay anh có định qua phòng người ta để giúp học bổ túc không?”

 

Váy ngủ cũng theo động tác của tôi mà trượt xuống, để lộ một đoạn da trắng nõn.

 

Mắt Trang Dục trở nên tối dần, đột nhiên, anh đẩy tôi xuống ghế sofa, cắn mạnh vào môi tôi.

 

Tối hôm đó anh ấy thực sự có ý định giúp tôi bổ túc.

 

Nhưng xui rủi làm sao, “bà dì” lại đến vào thời điểm này.

 

Không trách được tại sao cả ngày hôm đó tôi cảm thấy tinh thần kém, hóa ra không chỉ vì thức khuya.

 

Chúng tôi ngồi trên giường, dở khóc dở cười.

 

 

Thiết Mộc Lan

 

Loading...