ĂN CHÁO ĐÁ BÁT MUÔN ĐỜI NÁT - C6
Cập nhật lúc: 2024-09-09 12:57:40
Lượt xem: 1,631
Giang Tinh Dao còn muốn mở miệng.
Tôi trực tiếp ngắt lời cô ta: "Cô có phải là em gái của Aristotle, Janemardo không?"
Sau đó nhìn Lộ Hoài: "Mang theo tiểu tình nhân của anh cút được bao xa thì cút cho tôi, nhìn mặt các người nhiều hơn một cái tôi cũng có thể gặp ác mộng cả đêm.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Lộ Hoài trầm mặc nhìn tôi: "Khanh Khanh, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy rằng anh yêu em.”
Tiếp đó, hắn kéo hành lý mang theo Giang Tinh Dao rời đi.
Tôi còn nghe Giang Tinh Dao nhỏ giọng nói với Lộ Hoài: "A Hoài, sao anh lại phải ở đây nhiều năm như vậy, em rất thương anh.”
Tôi trợn trắng mắt, đau lòng cái đầu cô ấy.
9.
Người đi rồi, tôi nhìn thoáng qua hành lang: "Đừng trốn nữa, ra ngoài đi.”
Phó Dư Bạch từ trong bóng tối đi ra.
Tôi liếc xéo anh ấy một cái: "Không muốn bị mắng thì anh cũng cút đi.”
“Anh sợ em đau lòng, cấp tốc tới tìm em, em có chút lương tâm được không?"
Tôi xoa xoa mi tâm: "Em không sao, anh về đi.”
Phó Dư Bạch ngạo kiều bĩu môi: "Có phải em lại tắt thông báo tin nhắn của anh đúng không! Anh gửi cho em nhiều tin nhắn như vậy em cũng không xem?
Tôi ừ một tiếng: "Anh nói nhiều quá, lãng phí thời gian của em.”
Trong nháy mắt Phó Dư Bạch liền xù lông: "Này này này, dù sao chúng ta cũng là cùng nhau lớn lên, sao em có thể nói anh như vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/an-chao-da-bat-muon-doi-nat/c6.html.]
Tôi trực tiếp đóng cửa lại: "Tạm biệt, đi không tiễn.”
Mở điện thoại ra, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn.
Một nửa là của Phó Dư Bạch.
Tin nhắn cuối cùng tôi trả lời anh ấy là [Cút]
Phó Dư Bạch trả lời tôi đầy màn hình:
[Sao lại bảo anh lăn* đi, sợ anh đi đường mệt mỏi quá sao?]
*Lăn với cút trong tiếng Trung đồng âm.
[Mặc dù trái tim anh đã vỡ thành hai mảnh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy rằng anh vẫn còn rất thích em.]
[Nửa đêm thấy được ảnh chụp lúc hai chúng ta còn bé, sau đó anh xem trang cá nhân của em từ đầu tới cuối một lần, phát hiện ra em trả lời người khác mà không trả lời anh, vừa nghĩ tới cách em đối xử với anh không giống với người khác, anh đang chui trong chăn cũng nhịn không được mà cười trộm.]
[Tên bạn trai nghèo của em thật đáng giận, không giống anh, không có người yêu cũ và mối quan hệ lằng nhằng nào, trong lòng chỉ có một mình em, cho nên có muốn cân nhắc cho anh một cơ hội hay không (nếu như không có cũng không sao, lần sau anh sẽ hỏi lại) (chó nhỏ hèn mọn)?]
[Làm sao em có thể nhịn được không tìm anh đây nói chuyện (tám khối cơ bụng) (eo chó đực) (âm trầm) (người ngốc nhiều tiền)?]
......
Hai mắt tôi tối sầm, cân nhắc xem có nên kéo anh ấy vào danh sách đen lần nữa hay không.
Nhưng nếu làm vậy, Phó Dư Bạch lại muốn vọt tới nhà tôi ôm mẹ tôi khóc lóc kể lể ba ngày ba đêm.
Nói tôi có bạn trai liền quên bạn tốt, đến lúc đó có lẽ còn gửi tin nhắn còn nhiều hơn bây giờ.
Quên đi, đừng tự chuốc lấy rắc rối.
Vì thế tôi tắt điện thoại di động, ngã xuống giường liền ngủ.